Chương 5: Cậu thật tàn nhẫn

Cậu thật tàn nhẫn

Tác giả: lostnightmare777

Tóm tắt:

Chỉ ba từ thôi.

Ba từ rất cụ thể.

Ba từ mà Wednesday Addams từ chối nói ra.

Enid không biết tại sao cô lại muốn nghe chúng đến thế. Nhưng, cô biết cô sẽ không ngừng dụ dỗ cho đến khi những từ đặc biệt đó trượt khỏi cái miệng đầy nghiệp chướng của ai kia. Ngay cả khi cô phải dùng đến một số hình thức tra tấn ngọt ngào.

Cô sẽ dạy cho Wednesday một bài học.

----------------

Chương 1

Wednesday đang đánh máy.

Chẳng có gì ngạc nhiên cả, cô ấy luôn đánh máy. Ít nhất là khi cô có chút thời gian rảnh sau khi buông ra những lời đe doạ như muốn đấm vào mồm nhau và thực sự làm chúng.

Việc này chỉ đơn giản là thói quen trong sinh hoạt thường ngày của cô thôi.

Ừ thì, gần như thế. Ở phía bên căn phòng u ám quen thuộc, có một sự tương phản rất rõ ràng, một chấm nhỏ đầy màu sắc ngang nhiên chen vào giữa bức tranh đen trắng bi thương.

Enid Sinclair.

Cô bé người sói đã bê chiếc ghế của cô sang ngồi cạnh Wednesday. Enid vừa bám lấy cái người đang đánh máy kia vừa nghịch điện thoại, một tay ôm lấy chiếc cổ nhợt nhạt, tay kia lướt lướt một loại mạng xã hội chết tiệt nào đó. Thỉnh thoảng, lại rúc vào hõm cổ hoặc hôn hôn lên má cô.

Enid đang làm cô nghẹt thở với thứ gọi là tình yêu.

Vậy mà Wednesday đã nghĩ rằng siết cổ là cách tốt nhất để làm ai đó chết ngạt. Thật khó chịu.

Phía bên vai cô nhẹ hơn một chút khi Enid ngẩng đầu lên. Rõ ràng là đang chuẩn bị hỏi gì đó.

"Nè, Wednesday?"

Không có tiếng trả lời. Nhưng một cái gật đầu nhẹ đã đủ để Enid biết cô vẫn đang lắng nghe.

"Cậu có nghĩ ... tớ hoá sói thì trông xấu lắm không?"

Wednesday vẫn tiếp tục gõ chữ. Giờ đây, cô đã quen với sự bất an của người bạn gái đáng yêu này. An ủi gần như trở thành một trách nhiệm cô cần thực hiện hàng ngày. Một điều mà cô rất thích, dù là cô sẽ không bao giờ tự thừa nhận điều đó. Cô đơn giản đáp lại.

"Ý cậu là sao."

"Ừ thì, tớ vừa đọc mấy bài viết, nói là người sói gặp khó khăn khi kết đôi với với những loài khác bởi vì bạn đời của họ cảm thấy khi biến hình, họ...không hấp dẫn nữa."

"Tại sao?"

Enid trở nên bồn chồn, cô cạy cạy những móng tay sặc sỡ của mình.

"Tớ không biết, tớ đoán là nó trông... kinh tởm? Hoặc bạo lực?"

Đôi môi sẫm màu mím lại khi Wednesday cân nhắc xem nên truyền đạt cảm xúc của mình thế nào để Enid hiểu.

"Thực ra là ngược lại, bạo lực một cách hấp dẫn. Đặc biệt là khi cậu bảo vệ người mình yêu."

Trái tim của Enid ngừng đập trong một giây. Khuôn mặt cô ửng hồng khi cô dần hiểu hàm ý của những câu từ vừa được thốt ra. Cô thường không yên lặng lâu, nhưng người con gái xinh đẹp và bí ẩn đang ngồi cạnh cô đây luôn có sức ảnh hưởng tới mọi người xung quanh, khiến họ phải ngậm miệng. Nhất là khi cô ấy cắt lưỡi của họ ra.

"Uh... tớ... Tớ không... Tớ không nghĩ là tớ đã nói từ "Y". Và cậu thì chắc chắn là chưa nói luôn!"

Im lặng. Ngay cả tiếng lạch cạch của máy đánh chữ cũng ngừng lại.

Trái với suy nghĩ của nhiều người, Addams hiếm khi giữ im lặng trong một cuộc trò chuyện. Tất nhiên là cô ghét nói chuyện vu vơ. Nói chuyện làm gì nếu chẳng có thông điệp nào đằng sau chứ? Nhưng cô luôn thẳng thắn mà nói chính xác những gì cô nghĩ trong đầu. Giờ thì cô chỉ nhìn chằn chằm thôi, hoàn toàn quên mất một giây trước mình đang làm gì. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người kia. Tầm nhìn hạ xuống vùng trời đầy sắc màu, chiếc áo khoác hồng đậm sáng chói một cách đáng sợ, rồi...trở lại với bờ môi mím chặt. Cuối cùng, cô đáp lời.

"Vậy tôi nên hiểu là cậu không à?"

Sai rồi. Quá sai, sai đến nỗi Enid phát hoảng với ý nghĩ rằng Wednesday đã hiểu lầm.

"Tớ không...yêu cậu á?! Cái gì?! Không...Chỉ là...Tớ chỉ muốn...."

Lại im lặng, lần này nặng nề và khó chịu hơn lần trước nhiều.

"Wednesday, cậu có yêu tớ không?"

Enid nhìn biểu cảm hoài nghi và không chắc chắn của người kia tan biến. Tiếng đánh máy lại tiếp tục vang lên.

"Một câu hỏi không cần thiết. Cảm xúc của tôi rất rõ ràng."

Đôi mắt xanh hiện rõ vẻ không hài lòng. Nhưng Wednesday không để ý, cô tiếp tục làm công việc còn dang dở trên tay.

Đương nhiên rồi. Né tránh, một câu trả lời nửa vời thay cho lời tình cảm chân thành. Enid sẽ rất tức giận nếu cô có thể làm vậy với kẻ tâm thần mà cô yêu tới phát điên này.

Enid đứng dậy và xoay người kia lại, ép Wednesday phải đối mặt với cô, đặt người kia giữa hai cánh tay, không để lại cơ hội trốn thoát.

"Không công bằng! Tớ muốn nghe cậu nói cơ!" Enid rêи ɾỉ, giống như một chó con đang xin chủ cho ăn.

"Tôi chưa bao giờ nói những từ đó trong đời và cũng sẽ không bao giờ nói."

Enid hỏi lại. "Không bao giờ ư? Ngay cả với cha mẹ cậu?"

Một cái nhìn vô cảm.

"Ừ... hỏi ngu quá. Tại sao không?"

"Tôi cảm thấy thật kinh tởm khi phải nôn ra cảm xúc của chính mình bằng mớ ngôn từ ngọt ngào ngu ngốc đó."

"Kinh tởm? Cậu không thấy như thế rất đáng yêu sao?" Enid vặn lại.

"Tôi ghét sến súa. Sử dụng các phương thức tàn nhẫn sẽ tốt hơn nhiều."

Cả hai lại im lặng khi Enid chìm trong thất bại. Cô biết rất rõ Wednesday có thể bướng bỉnh đến thế nào một khi cô ấy đã ra quyết định. Càng cố gắng thuyết phục, chỉ càng phản tác dụng thôi. Cô thực sự sẽ không bao giờ được nghe bạn gái mình nói ra những lời quý giá đó sao?

Cô nghĩ về những gì Wednesday đã nói, cố gắng tìm kiếm một lối thoát nào đó cho vấn đề của mình. Và rồi...

Phương pháp...tàn nhẫn?

Enid lại trở nên vui vẻ. Cô vừa có một ý tưởng. Một ý tưởng tồi tệ. Cô sẽ bắt Wednesday phải nói ra ba từ đó, và cô chắc chắn (hoặc ít nhất là hy vọng) rằng Addams sẽ ghét cái cách cô làm điều đó. Tuy nhiên, nếu Wednesday có thể đọc được suy nghĩ của cô ngay lúc này, thì ngay cả cô ấy cũng sẽ không thể không nở một nụ cười tự hào trước kế hoạch xảo quyệt mà bạn gái cô vừa mới nghĩ ra.

"Được thôi, sao cũng được. Dù sao thì cãi nhau với cậu cũng chẳng được cái gì hết. Tớ đi xem phim với Yoko đây. Tớ sẽ quay lại sau." Khi vừa dứt câu, Enid cúi xuống, ngày càng gần hơn. Và Wednesday không né đi. Cô quen với những nụ hôn tạm biệt của Enid rồi.

Wednesday nhắm mắt lại và ngửa đầu lên. Theo phản xạ, có lẽ thế. Mong muốn thứ tình cảm ngọt ngào đó ư? Thôi đi. Cô chỉ muốn nó nhanh chóng kết thúc thôi.

Enid nhích từng chút lại gần, chậm rãi một cách kì lạ. Khi các giác quan của Wednesday bị tràn ngập bởi mùi dầu gội hoa hồng và nước hoa vani, thì Enid lại ngửi thấy mùi mực viết và hoa oải hương. Hai người có thể cảm thấy hơi thở người kia phả lên làn da nóng bừng, và không khí giữa họ nổ ra tiếng lách tách đầy năng lượng. Gần hơn và gần hơn... và gần hơn nữa. Một không gian vĩnh hằng, vừa gần gũi, vừa vô tận. Wednesday gần như có thể cảm thấy môi hai người cọ vào nhau ...

Nhưng chúng không bao giờ chạm tới.

Thay vào đó, đôi mắt đen mở ra, nhìn thấy Enid đang cầm một cái chai thủy tinh nhỏ.

"Hoá ra tớ để sơn móng tay trên bàn cậu!"

Thất vọng. Wednesday nhìn chằm chằm vào lọ sơn móng tay một cách ghê tởm. Nếu như ánh mắt cô ấy là viên đạn, chắc bây giờ cái lọ đã vỡ cả trăm lần rồi.

"Được rồi. Lát gặp lại nha, Wednesday!"

Không có phản hồi. Enid vẫn cảm thấy ánh mắt đang ghim thẳng vào lưng cô khi cô cố tình sải bước ra khỏi ký túc xá. Cố gắng hết sức để che giấu nụ cười ranh mãnh của mình, vậy nhưng cô vẫn không thể ngăn khóe miệng hơi nhếch lên.

Phương pháp tàn nhẫn đó là thế nào ư?

Thật tốt khi cô bé nhà Addams luôn tưởng tượng mình là một Sherlock Holmes trẻ tuổi, bởi vì trò chơi giờ mới thực sự diễn ra.

Và đây là một trò chơi mà ngay cả thần đồng hắc ám cũng không thể thắng được.

----------------------

Chương 2

Ở một mình không bao giờ khiến Wednesday Addams bận tâm.

Ở một mình không bao giờ nên làm Wednesday Addams bận tâm.

Cô tất nhiên sẽ rất ổn, khi không bị làm phiền . Nếu cả thế giới đột nhiên quyết định ngừng nói chuyện với cô, chạm vào cô, hay thậm chí không thừa nhận sự tồn tại của cô, thậm chí mội cái chớp mắt cô cũng chẳng thèm làm.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô cố đẩy cảm giác đó đi.

Enid không tỏ ra yêu thương cô một lần thì có sao? Cái người sặc sỡ sắc màu kia quyết định không bám lấy cô nữa thì có sao? Tại sao chỉ một lần này thôi lại khiến cô phiền lòng tới vậy?

Cô không quan tâm. Chẳng phải vấn đề gì to tát. Nó không làm phiền cô.

Vậy mà, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Enid đóng lại sau lưng. Mắt liếc tới bên phía phòng ngủ sặc sỡ sắc màu kia. Cảm thấy yên tĩnh hơn bao giờ hết.

Một mớ cảm xúc hỗn độn. Chán nản, thất vọng, trống rỗng...

Cô không thể phủ nhận rằng có cái gì đó thiếu thiếu.

Nhưng thiếu gì không quan trọng. Quá rõ ràng rồi mà. Nhưng cũng không thành vấn đề.

Wednesday không giống những người khác. Cô sẽ không khuất phục trước những cảm xúc vô bổ này. Và chưa bao giờ, dù chỉ một lần thôi, cô cúi xuống quá thấp để cho phép mình cảm thấy...cô đơn.

Cô tiếp tục công việc còn dang dở.

Ít nhất là cô đã cố gắng làm thế.

_________________________________

5 ngày 3 giờ 20 phút 57 giây.

Lẽ ra Wednesday đã có thể viết được rất nhiều trang giấy. Cô thường làm việc rất năng suất. Đôi khi còn quá năng suất là đằng khác.

Vậy mà, trong khoảng thời gian này, cô chẳng thể viết gì cả, một từ cũng không.

Khoảng thời gian quý giá mà cô luôn không muốn lãng phí, trớ trêu thay, cô chẳng làm gì được.

Đó là số thời gian chính xác kể từ lần cuối Enid chạm vào cô.

Đã 5 ngày kể từ khi...họ cãi nhau? Và người kia đã tỏ ra dè dặt một cách kỳ lạ trong suốt thời gian đó. Cô ấy đã cho Wednesday không gian để ở một mình, nhiều hơn kể từ lần họ ôm nhau trong rừng. Khoảng không gian yên tĩnh mà cô luôn muốn.

Sau tất cả, cô được toại nguyện, ở một mình cùng cái máy đánh chữ của mình. Không còn những cái ôm cổ suýt nữa khiến cô ngã nhoài xuống đất. Không còn những nụ hôn cuồng nhiệt bất cứ lúc nào cô mất cảnh giác. Không còn phải thức dậy vào buổi sáng với ai đó bất ngờ bám lấy cô. Cô được tự do tận hưởng không gian cá nhân của riêng mình...

Không phải hỏi, cô chắc chắn sẽ phát điên.

Kì lạ nhất là Enid không hề tỏ ra tức giận, cũng không tỏ ra xa cách. Vẫn luôn là một cô bé ngốc nghếch năng động như mọi khi. Thực ra, cô ấy thậm chí còn có vẻ... vui tươi hơn bình thường một chút.

Cô ấy thường xuyên nhảy tới trước mặt Wednesday để cho cô xem những bài viết về các chủ đề nóng hổi trên Internet hoặc là để hỏi cô những câu hỏi mất não. Và mỗi lần Enid làm thế, dường như luôn luôn, suýt chạm vào Wednesday. Cố tình ghé sát người tới, đủ gần để Wednesday ngửi thấy mùi nước hoa hồng quen thuộc, để cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể kia, để cảm nhận hơi thở phả nhẹ lên cần cổ cô.

Thậm chí, đôi khi cô ấy còn thì thầm vào tai Wednesday và khẽ cười khúc khích khi rời đi...

Nhưng không một lần nào chạm vào cô.

Cô bé nhà Addams, người đã quá quen thuộc với mọi hình thức tra tấn, vừa được giới thiệu tới một loại địa ngục mới.

5 ngày, 3 giờ, 25 phút và 13 giây tiếp theo, Wednesday cuối cùng đã sụp đổ. Theo cách riêng của cô.

Enid ngước lên từ chiếc màn hình điện thoại của mình để thấy một cảnh tượng lạ thường: người bạn cùng phòng của cô đang đối mặt với cô, trông có vẻ cáu kỉnh, với hai cánh tay dang rộng.

"Uh.... Chuyện gì thế..? Không phải cậu đang nghĩ cách gϊếŧ tớ khi tớ đang ngủ hay gì đó chứ?"

Với một tiếng thở dài đầy khó chịu, người kia đứng dậy và bắt đầu bước lại gần chiếc giường đầy màu sắc của cô.

"Ơ này, tớ chỉ nói đùa thôi mà!"

Wednesday giờ đã tới ngay bên cạnh cô. Giờ đây cô sẽ nhìn xuống Enid nếu cơ thể ấy không quá bé nhỏ.

"Tôi biết cậu đang tránh né không chạm vào tôi. Bản thân tôi, không quan tâm. Tôi không biết lí do là gì. Nhưng tôi có thể thấy rõ ràng là cậu đang đau khổ, và cảm xúc của cậu ảnh hưởng tới năng suất làm việc của tôi. Vậy nên lại đây, nhanh làm cho xong đi, làm điều cậu muốn đi."

Enid suýt tí nữa thì thét lên. Đã 5 ngày rồi, không được chạm vào bạn gái của cô dù chỉ một lần. Cảm giác như tự đập đầu vào tường vậy. Và giờ, cuối cùng cũng có kết quả.

"Tớ không biết xậu đang nói gì hết á." Cô cười tinh nghịch, "Nếu cậu muốn chạm vào tớ, cậu chỉ cần hỏi thôi, Wednesday."

Ngay tức khắc, một khoảng lặng nhỏ trước khi thám tử Addams bắt đầu động não. Đôi mắt nâu đen híp lại trước câu nói đáng ngờ.

"Cậu cố ý phải không? Động cơ của cậu là gì, Enid?"

Đây rồi. Cái bẫy đã được giăng lên. Giờ là thời điểm hoàn hảo để tiết lộ về trò chơi của cô với Wednesday.

"Tớ chẳng có động cơ nào hết. Tớ chỉ nghĩ rằng, bám lấy một người không yêu mình thì chẳng tốt tí nào hết."

Enid nặn ra một nụ cười bẽn lẽn, cố biểu hiện rằng cô không hề tức giận, cũng không tự mãn.

Chống lại thôi thúc muốn gạt bỏ nụ cười đó khỏi mặt bạn gái mình, Wednesday đã hiểu ra.

"Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không nói mấy lời đó đâu. Giờ thì nhanh cái tay lên. Tôi biết cậu đang rất tuyệt vọng." Wednesday nói.

"Tin tớ đi, tớ không tuyệt vọng chút nào," Enid trợn mắt nói dối. "Không phải cậu tự tưởng tượng ra chứ?"

"Enid..."

"Wednesday..."

"Tôi không nói đâu." cô gái nhà Addams khẳng định chắc nịch.

"Tớ sẽ không chạm vào cậu." Cục bông màu mè đáp lại.

"Tốt thôi."

"Tốt thôi."

Bí ẩn được giải đáp. Enid cuối cùng đã nói rõ đây không phải hành vi bất thường nào đó, đây là một cuộc thi.

Và Wednesday thà mặc vải liệm còn hơn phải đeo huy chương bạc.

"Tôi phải đi tập đấu kiếm. Bàn Tay sẽ đi cùng tôi." Cô nhìn thẳng vào cái người đang thờ ơ lật xem cuốn tạp chí trên bàn cô.

Ông ấy gấp mạnh cuốn tạp chí, rõ ràng là rất khó chịu. Dù thế, vẫn rất miễn cưỡng mà lao ra khỏi cửa, đuổi theo sau cô chủ nhỏ.

Và giờ thì đến lượt Enid bị bỏ lại một mình, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ và phía bên kia căn phòng.

Hy vọng rằng Wednesday sẽ tuyệt vọng hơn nhiều so với những gì cô ấy đang cảm thấy. Bởi vì ngay giờ đây, thôi thúc muốn siết chặt lấy người kia và hôn cô ấy đến nghẹt thở vẫn đang tràn ngập các giác quan của Enid.

Ôm chặt lấy cái gối, cô cố gắng không hét lên vì bực bội. Nỗi dồn nén lớn đến mức cô gần như có thể cắn chết ai đó ngay bây giờ.

Có thể cô đã bắt đầu giống Wednesday rồi.

-------------------------

Chương 3

Móng tay vang lên lách cách trên sàn nhà là âm thanh duy nhất phát ra suốt chặng đường Bàn Tay theo sau Wednesday, người đang bước đi thật nhanh. Qua dãy hành lang ngoằn ngoèo và những bậc thang tối tăm dẫn lối xuống một nơi tối tăm và u ám, một hầm ngục ẩm thấp, bị bỏ hoang, giống như một chiếc l*иg giam người sói phiên bản cũ.

Khi đã chắc chắn rằng không có ai có thể nghe thấy tiếng cô ở nơi này, cô ấy nói một điều khiến ngay cả Bàn Tay cũng phải ngạc nhiên:

"Tôi cần ông giúp."

Bàn Tay ra kí hiệu ngạc nhiên.

"Đừng bận tâm. Enid biết tôi không thích nói chuyện phiếm, nhưng cô ấy luôn kể với ông về mấy câu chuyện tình lãng mạn của bạn bè xung quanh. Tôi muốn ông nói cho tôi biết ai có thể khiến cô ấy chạm vào tôi."

Bàn tay ra dấu "ham muốn", trêu chọc Wednesday.

"Đây không phải ham muốn cá nhân về tình cảm thể xác. Nhắc lại thêm lần nữa, ông sẽ có thêm vài mũi khâu nữa đấy. Giờ thì cho tôi một cái tên."

Bàn Tay ra dấu cho "hoạ sĩ".

"Không phải Xavier. Yêu cầu sự giúp đỡ của cậu ta sẽ chỉ khiến tôi đau đầu thêm."

Bàn tay lại ra dấu cho "cá".

"Bianca đã từng có một mối quan hệ, và nó nổi tiếng như Hindenburg ấy."

Một dấu khác, "ong."

Dù là ai chắc cũng sẽ cười vào mặt Bàn Tay nếu ông ấy có mặt. Wednesday chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm thôi.

"Không cần thiết phải trả lời đâu. Tiếp đi."

"Răng nanh?" Phương án cuối cùng, nhưng rất đáng giá.

Wednesday "Hừm" một cái và bắt đầu đi đi lại lại.

"Ông chắc là cậu ta sẽ biết cách chứ?"

Đương nhiên.

"Tốt lắm. Bây giờ thì nhanh trở lại kí túc xá và đánh lạc hướng Enid bằng bất cứ thứ vô bổ gì cậu ấy để ý. Đừng để cậu ấy biết tôi đang ở đâu"

Cô quay người, định bước ra ngoài, chờ đợi tiếng móng tay vang lên trên sàn đá. Kỳ lạ thay, chẳng có tiếng gì hết. Cô quay lại và thấy người bạn trung thành đang ngoan cố đứng yên tại chỗ, gõ ngón trỏ xuống đất. Rõ ràng đang chờ một cái gì đó. Wednesday thở hắt ra.

"Làm ơn." Cô miễn cưỡng nói.

Cùng nhau, họ quay trở lại mặt đất, rồi cả hai đường ai nấy đi. Bàn Tay quay trở về ký túc xá, trong khi Wednesday mạo hiểm...bước đến nơi cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới.

__________________________________

Yoko chưa bao giờ nghĩ cô sẽ có một cuộc trò chuyện kiểu 1-1 với Wednesday Addams.

Thành thật mà nói, cô gái đó kiến cô hơi sợ hãi, ừm thì hơi mỉa mai chút, dù gì thì Yoko cũng là một kẻ bất tử, uống máu của các sinh vật sống.

Cô ấy hoàn toàn ổn với việc chỉ có mối liên hệ mờ nhạt với cô gái nhà Addams thông qua "người bạn chung" của họ - bất kỳ ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra được hai người họ không chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng, dù họ chưa bao giờ nói thẳng ra - nhưng nghĩ tới việc phải ở một mình với Wednesday Addams khiến Yoko dựng hết cả tóc gáy lên.

Dĩ nhiên Wednesday không quan tâm đến thứ cảm xúc đó của Yoko.

Đó là lí do tại sao giờ xem phim Stranger Things của Yoko lại bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa nhẹ. Cô thở dài và đứng dậy.

"Enid, tớ thề, nếu cậu tới để kể "Hôm nay Wednesday trông quá làaaaa dễ thương" nữa, tớ sẽ đập cái cửa vào mặt cậu đấy—"

Cánh cửa mở ra và đôi đồng tử đen của công chúa bóng đêm xuyên thẳng vào linh hồn cô, một bên lông mày nhướng lên.

"Cậu nói gì cơ?"

"Wednesday! Uh... cậu... tới đây có chuyện gì sao?"

Không đáp lời, Wednesday lẳng lặng đi ngang qua Yoko và bước vào phòng.

"Ừ, chắc chắn rồi, cứ bước vào mà không cần được mời! Cũng không phải cậu là ma cà rồng hay gì..."

Yoko đóng cửa lại khi Wednesday đi đi lại lại trong phòng cô. Đôi mắt quét qua một lượt. Cô nhìn chằm chằm một cách khó chịu vào những tấm áp phích anime và những người nổi tiếng dán trên tường, cái mũi nhăn lại, đặc biệt ghê tởm với tấm ảnh Chạng Vạng. Mắt liếc nhìn những dải đèn led lộn xộn dán trên trần nhà, nheo mắt như thể nhìn quá lâu khiến cô bị chói mắt. Wednesday nghĩ, thật may mắn khi Yoko không phải là bạn cùng phòng của cô. Ít nhất độ sáng phòng Enid còn chấp nhận được. Còn nơi này là thánh địa tập hợp tất cả những xu hướng Internet lố bịch mà cô đã cố gắng hết sức để tránh.

Trong lúc đó, cô gái ma cà rồng thận trọng ngồi xuống giường, cẩn thận quan sát kẻ đột nhập nhỏ bé.

Yoko có thể thấy được vị khách bất ngờ này đang gom hết can đảm để nói điều gì đó.

Chà, có lẽ không phải là can đảm đâu. Xét cho cùng, cô thậm chí còn không chắc gia đình Addams đã từng cảm thấy sợ hãi chưa nữa. Nhưng rõ ràng là Wednesday đang cần gì đó, và Yoko sẽ cho cô ấy đủ thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Cũng không phải cô có lựa chọn nào khác. Nhỡ Wednesday giấu một cái cộc gỗ trong ống tay áo thì sao. Yoko tưởng tượng cách cái cọc đó được sử dụng nếu như con ma cà rồng nào đó dám từ chối không giúp Wednesday.

Cuối cùng thì, cô ấy cũng mở lời:

"Cậu và Enid rất thân thiết phải không?"

Nếu trái tim của Yoko đang đập thì nó đã ngừng đập rồi. Wednesday ghen à? Sao mà thế được, phải không?

Wednesday tiếp tục nói. "Hai người thường xuyên trò chuyện. Cà cũng có lúc hai người... nói về tình yêu?"

Yoko chỉ gật đầu, rất bối rối.

"Cậu nói về những mối tình lãng mạn của cậu, và Enid nói về... của cậu ấy."

Một cái gật đầu nữa. Không thể phủ nhận là Enid liên tục nói về Wednesday. Ai quen Enid cũng biết điều đó.

"Cậu ấy có bao giờ nói về...những hành động âu yếm về thể xác không? Cụ thể là, điều gì khiến cậu ấy muốn thực hiện những hành vi đó?"

Yoko chớp mắt. "Nói tóm lại là, cậu muốn Enid chạm vào cậu, và cậu đang hỏi tôi cách khiến cậu ấy muốn chạm vào người cậu ấy thích sao?"

Đôi mắt của Wednesday híp lại một cách nguy hiểm. "Tôi không muốn cậu ấy chạm vào tôi. Nói thế lần nữa xem, tôi sẽ mài hai cái răng nanh của cậu thành đôi bông tai đấy. Chịu đựng nhu cầu gần gũi về thể xác của cậu ta là tội ác cần được thực hiện. Nếu không, tôi sẽ không thể tiếp tục viết tiểu thuyết."

Yoko chấp nhận bị bối rối.

"Uh, được thôi? Thì, thì thoảng cậu ta lải nhải rằng cậu trông dễ thương tới mức nào, và rằng cậu ta không thể cưỡng lại việc ôm hôn cậu hay gì đó. Ừm thì, tớ đoán là, cậu thử xoã tóc xuống hoặc trang điểm thì sao? Và phối với một bộ đồ dễ thương nữa? Không thể tin là tớ đang nói chuyện này với cậu."

Wednesday mím môi, rõ ràng là khó chịu.

"Cậu chỉ, uh, muốn hỏi có thế thôi phải không?"

Đôi đồng tử đen thận trọng nhìn cô, như thể Wednesday không chắc có nên nói cho cô nghe câu tiếp theo hay không. Cuối cùng, cô ấy mở lời, một cách khó khăn.

"Tôi... không biết cụ thể thì cậu ta sẽ thích loại quần áo như thế nào. Nhưng cậu rất có gu về thời trang. Vậy nên,..."

Dừng lại một chút. Lời nói ngày càng trở nên khó khăn và cô không chắc thông điệp của mình có bị mơ hồ hay không.

Wednesday biết ý cô khá rõ ràng khi đôi mắt của Yoko mở to.

"U là trời. Cậu thực sự muốn tớ trang điểm cho cậu sao?"

Đáp lại là cái nhìn chằm chằm trống rỗng kinh điển của Wednesday Addams.

"Ừ thì..."

Yoko phải thú nhận rằng cô ấy hơi ngạc nhiên vì tình cảm chân thành của Wednesday. Thật ngọt ngào khi cô ấy sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình vì Enid, dù cho cô ấy rất cứng đầu mà không chịu thừa nhận đó là vì Enid.

"Được thôi... nếu cậu thực sự muốn thế. Ngồi xuống đi."

Và thế là tất cả bắt đầu.

-------------------

Chương 4

"Ngồi yên nha, sắp xong rồi."

Yoko đang thêm vài chấm highlight cuối cùng lên mặt Wednesday.

Trang điểm cho Wednesday thú vị hơn cô nghĩ. Nếu nhìn kĩ, Wednesday khá giống một con búp bê. Làm tóc và trang điểm cho cô ấy khá là vui. Yoko thích thú đến nỗi cô thậm chí còn cho Wednesday mượn quần áo của mình để hợp với kiểu trang điểm đó, dù là ban đầu Wednesday từ chối mặc chúng.

"Được rồi. Xong."

Yoko lùi ra xa để chiêm ngưỡng thành quả cuối cùng, cô đã làm rất tốt. Dù xa cách và lạnh lùng là thế, nhưng ai cũng biết, Wednesday Addams rất xinh đẹp. Nhưng Yoko đã làm nổi bật lên những đường nét đó, tạo nên một vẻ quyến rũ trắng trợn mà công chúa bóng đêm chưa bao giờ có được.

Cô giơ một chiếc gương đến trước mặt Wednesday.

"Cậu nghĩ sao?"

Thực sự là khá ấn tượng. Cô luồn tay qua mái tóc đã xoã ra và chạm vào mặt mình.

"Phù hợp cho một đám tang."

Wednesday đứng dậy và đi về phía cửa, đặt tay lên nắm cửa, nhưng rồi cô dừng lại và quay người.

"Cảm ơn. Cậu... là một người bạn tốt."

Và rồi cô ấy biến mất.

Thế là Yoko bị bỏ lại một mình, suy nghĩ một chút, cô cũng không có ác cảm với việc được Wednesday coi thành một trong những người bạn ít ỏi của cô ấy đâu.

Ít nhất thì giờ đây cô có thể chắc chắn rằng "Yoko Tanaka" không phải một cái tên được viết trong danh sách đen của ai kia.

Chưa thôi.

__________________________________

Enid phát hoảng rồi.

Wednesday đang ở đâu vậy chứ?

Enid đẩy cô ấy đi mất rồi sao?

Có phải cô đòi hỏi quá rồi không? Có phải cô đã vô tình vượt qua giới hạn mong manh của Wednesday rồi không?

Không đời nào tập đấu kiếm lại lâu như thế. Ừ thì, cô nghĩ thế. Enid hiếm khi đi tập đấu kiếm, dù cô có tham gia câu lạc bộ. Nhưng vẫn.

Bàn Tay đã quay lại phòng của họ, đáng ngờ là ông không đi cùng người đồng phạm nhỏ bé của mình. Đáng ngờ hơn nữa là, mỗi khi Enid chuẩn bị hỏi về Wednesday, ông ấy sẽ thay đổi chủ đề. Nhanh chóng nói đến việc làm móng tay, mua sắm, mạng xã hội, bất cứ thứ gì có thể khiến Enid mất trí nhớ tạm thời về người bạn gái đang mất tích của cô.

Nhưng Wednesday Addams là một chủ đề mà Enid không thể bị sao lãng được.

"Bàn Tay! Làm ơn cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu đi, thề có chúa tôi sẽ phát điên mất."

Bàn Tay giơ ngón trỏ lên.

"Đợi? Ông bảo tôi đợi sao? Tôi đã đợi rất lâu rồi! Cậu ấy giận tôi đến thế sao?"

Bàn Tay kiên quyết giơ ngón tay lên.

"Đủ rồi. Không cần biết cậu ấy giận đến mức nào, tôi muốn gặp cậu ấy..."

Trước sự thất vọng của Bàn Tay, Enid bỏ đi. Vặn nắm cửa, định bước ra ngoài thì cánh cửa bật mở trước mặt cô...

Và phía bên kia là cô gái xinh đẹp nhất mà Enid từng nhìn thấy.

Bạn cùng phòng của cô đứng ở đó, tỏa ra ánh hào quang chói mắt. Mái tóc đen thường được tết chặt của Wednesday giờ đã được xõa ra, tạo thành những gợn sóng. Hoa tai đầu lâu bằng pha lê đen tô điểm cho đôi tai nhỏ nhắn, chiếc cổ mảnh mai được ôm lấy bởi chiếc vòng ngọc trai đen. Chiếc áo len sọc đen trắng và chân váy đen thay thế bộ đồng phục cứng ngắc thường ngày. Còn đôi môi...

Chết tiệt, Enid nghĩ. Đôi môi đó được tô một lớp son bóng màu đen lấp lánh, làm cô thậm chí còn muốn hôn lên hơn cả ngày thường. Làm như cô hôn chưa đủ ấy.

Con sói ngốc nghếch đứng đờ người nhìn chằm chằm ai kia đóng cánh cửa lại sau lưng. Một khắc im lặng trôi qua, rồi Enid mới có thể nói một câu mạch lạc.

"C-Cậu đã đi đâu thế hả, Wednesday?! Làm tớ lo đến chết luôn rồi! Và cậu đang mặc cái quái gì thế này?"

Vẻ mặt của Wednesday vẫn thờ ơ.

"Tôi muốn ra ngoài lâu hơn một chút. Và tôi chỉ đơn giản là muốn mặc bộ đồ này, dù rằng tôi không hiểu sao đó lại là chuyện của cậu. Giờ thì, xin thứ lỗi, tôi phải-"

Enid không hài lòng. Tay đưa lên ấn lên bức tường sau lưng Wednesday, giam chặt cơ thể nhỏ bé kia không cho chạy trốn.

"Đừng đi mà! Nào, nói với tớ đi. Cậu giận tớ à?"

Khóe môi Wednesday nhếch lên, thật nhẹ thôi, tạo thành một nụ cười ranh mãnh. Khi Enid nhìn thấy nó, cô nhận ra rằng bạn gái cô chắc chắn là không giận cô. Và rồi nhận ra cô đã tới gần Wednesday đến mức nào, gần như vô tình chạm vào cô ấy. Đây là một phần trong kế hoạch của Wednesday.

Nhưng nói thật, giờ đây, Enid gần như chẳng quan tâm nữa. Wednesday đã gần tới mức này, và cô ấy trông thật xinh đẹp, và cô ấy có mùi thật thơm...

Enid không thể đợi được nữa. Cô tuyệt vọng muốn bỏ cuộc và ôm lấy người kia.

"Sao cậu cứ phải cứng đầu vậy chứ?" Enid rêи ɾỉ khi cô mệt mỏi vùi mặt vào hõm cổ Wednesday.

Thế là, Wednesday...thắng rồi sao? Cô nên cảm thấy mình đã thắng, ít nhất là thế. Lẽ ra cô nên vui mừng, theo cách của riêng mình. Cô đã thắng, Enid đã không còn kì lạ nữa và giờ cô có thể quay lại làm việc như bình thường. Còn gì có thể xảy ra nữa chứ?

Dù thế, cô vẫn không hài lòng. Cô có thể cảm thấy đầu Enid dựa trên vai nhưng vẫn không... đủ. Chiếc áo len dày cộp khiến cơ thể này không cảm nhận được hơi ấm của người kia. Cô phải lên tiếng.

"Cậu không định...?"

Enid ngẩng đầu lên và nhìn xuống. Bất ngờ nhìn thấy một thứ cảm xúc lạ lẫm trong đôi mắt của Wednesday: ham muốn. Cô ấy muốn được ôm, được hôn và được rúc vào lòng. Enid biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cô vẫn còn cơ hội.

""Định" làm cái gì hả, Wednesday? Hôn cậu ư? Không phải chỉ "người yêu" mới làm thế sao? Nhấn mạnh từ "yêu" nha. Thế này thì sao?"

Enid bắt đầu hôn Wednesday, nhưng không phải lên môi. Cô đặt những nụ hôn lên khắp chiếc áo len, vào những nơi len dày nhất. Cô hôn lên cánh tay, xương quai xanh, tất cả những nơi mà Wednesday ít có thể cảm nhận được. Và điều đó khiến cô phát điên. Gần như được giải thoát khỏi sự tra tấn đã kéo dài gần một tuần này, nhưng chẳng là gì so với nụ hôn thực sự của Enid. Quá mờ nhạt so với đôi môi mềm mại của Enid ép lên môi cô, với làn da mềm mại ấm áp và an toàn. Cô muốn nhiều hơn nữa. Cô cần nhiều hơn nữa.

"Enid..." Cô rêи ɾỉ, giọng nói tuyệt vọng khác thường. Cô sắp xụp đổ rồi. "Làm ơn, tôi đã rất cố gắng. Thậm chí tôi còn đến nhờ Yoko giúp đỡ. Tôi muốn cậu... Tôi thừa nhận!"

Enid suýt thì hài lòng. Nhưng vẫn chưa đủ. Và việc Wednesday nhắc đến cô gái kia khiến cô hơi ghen tị. "Dễ thương đấy..." Cô nói, nhẹ nhàng, có chút nguy hiểm. "Nhưng cậu biết đó không phải đều tớ muốn nghe mà."

Có thể là do ghen tị, hoặc thất vọng, hoặc ham muốn. Enid không chắc lắm, nhưng có một sự thôi thúc khó cưỡng đã khiến cô làm một việc mà chưa bao giờ cô nghĩ tới.

Cô cắn vào cổ Wednesday.

Chỉ là cắn nhẹ thôi, qua lớp vải dày của chiếc áo len. Nhưng cũng đủ để khiến Wednesday giật nảy lên và khiến trái tim cô ngừng đập trong một giây. "Enid! Dừng lại!" Cô cầu xin, và Enid bật lùi lại, bừng tỉnh khỏi sự mê muội nhất thời. Mặt trở nên trắng bệch, lời xin lỗi treo trên khoé miệng. Cô sẵn sàng cầu xin sự tha thứ, thậm chí quỳ xuống và bày tỏ sự hối hận vì đã quá ngu ngốc.

"Wednesday..."

Người kia giơ một tay lên. Muốn nói gì đó, nhưng cô ấy đang thở hổn hển, khó khăn giữ thăng bằng. Bất chấp chuyện vừa xảy ra, Enid vẫn thất thần trước dáng vẻ bối rối này, với mái tóc rối bù và đôi má đỏ ửng. Wednesday yếu ớt cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi cô cố gắng lẩm bẩm vài từ. Những từ ngữ thật tuyệt vời làm sao:

"Cậu... thật tàn nhẫn..."

Cô nặng nề thở dài, cuối cùng cũng nhận thua.

"... Tôi yêu cậu."

Enid không trả lời. Thay vào đó, cô mãnh liệt hôn Wednesday, nghiền ép đôi môi đó. Mọi tế bào trong cơ thể Wednesday thở phào nhẹ nhõm khi sự tra tấn cuối cùng cũng kết thúc. Hơi ấm tràn ngập cơ thể cô khi pháo hoa lóe lên trong mắt cô. Não cô bùng nổ với dòng điện đầy màu sắc. Và nếu cô còn có thể nghĩ, chắc hẳn cô sẽ nghĩ mình sắp đột quỵ rồi. Dù thế, cô không quan tâm. Chết như thế này thật tuyệt.

Vậy mà, Enid lùi lại.

"Tớ cũng yêu cậu. Thấy không, cũng đâu có khó- mmmf!"

Và Wednesday tiến đến lần nữa. Vụng về đặt những nụ hôn cẩu thả lên bờ môi, má, quai hàm, thậm chí lên cần cổ Emid. Năm ngày không được chạm vào đã khiến ý chí bọc thép của Wednesday Addams bị quăng ra sau đầu.

Giữa những nụ hôn, cô dường như vô thức mà thì thầm vào tai người kia:

"Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu. Mi querida. Mon amour. Cara mia. Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu tớ yêu cậu tớ yêu câu tớ yêu cậu."

Những lời nói tuôn ra thật nhanh, thật nhiệt thành, mang theo khao khát muốn trút hết tình cảm ra cho người kia thấy.

Enid cười khúch khích và vòng tay quanh eo Wednesday.

Cô ấy vừa tạo ra một con quái vật. Và cô không thể hạnh phúc hơn được nữa.

Hết

Tui lười không tìm ảnh nữa lêu lêu