Lật xem những báo cáo kia, mồ hôi Tôn Đổng sự trưởng cũng rơi lã chã, “Nhưng là, Minh thiếu nên biết, bây giờ còn có rất nhiều tập đoàn lớn muốn thu mua Phỉ Á, mà điều kiện bọn họ đưa ra. . . . . .”
“Tôi bất kể người khác điều kiện như thế nào, điều kiện của tôi đã nói cho ông biết, cũng sẽ không sửa đổi.” Minh Thiên Tàng vỗ tay phát ra tiếng, rất nhanh có cô gái mặc ki-mô-nô Nhật Bản xuất hiện ở cửa.
“Tiền trà ghi vào tên của tôi.” Hắn dùng tiếng Nhật nói, sau đó liếc mắt Tôn Đổng sự trưởng, “Nếu Tôn Đổng sự trưởng còn có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Cửa lớn Minh thị vĩnh viễn vì ông rộng mở, cần trợ giúp liền gọi điện thoại cho tôi.”
Thấy hắn đứng lên, Tôn Đổng sự trưởng vội vàng kêu: “Chờ, chờ một chút!” Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo gương mặt của ông chảy xuống, không biết là bởi vì khẩn trương hay là nhiệt khí bên trong phòng, hắn cắn răng, vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ nói: “Được, tôi, tôi tiếp nhận.”
Đứng ở cửa phòng trà, thuộc hạ đã chuẩn bị xe tốt, mở sẵn cửa xe đợi hắn.
Minh Thiên Tàng đeo mắt kính lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng cây hoa anh đào trên đường lớn đối diện, anh đào bay bay rất đẹp, làm cho hắn ở trong lòng khẽ động.
“Anh trở về tiệm cơm trước đi, tôi muốn tản bộ một lát.”
Tài xế lái xe đi, hắn một mình ở lại đường lớn Tokyo. Cuộc sống ở Tokyo tiết tấu nhanh luôn nổi tiếng hàng đầu thế giới, hắn mấy lần tới nơi này tất cả đều là vội vội vàng vàng, chưa có từng nghĩ tới cảm giác khi tản bộ lại thú vị như vậy, cặp mắt dưới kiếng mắt cũng không khỏi ánh lên nụ cười.
Điện thoại di động chợt rất không có ý tứ vang lên, người gọi điện thoại tới là em gái hắn Minh Thiên Hiểu.”Anh, tiệm bánh của em khai trương, sao anh không về giúp em cắt băng?”
“Anh rất bận.” Hắn lãnh đạm không chỉ đối với việc làm ăn, cho dù là đối với gia đình, hắn vẫn không nhiệt tình thể hiện.
“Được rồi, được rồi, biết anh bận rộn, anh đang ở Nhật Bản phải không? Nhật Bản hiện tại lưu hành vị kem gì ? Giúp em tìm một chút tài liệu có được hay không?”
“Đã biết.” Hắn vừa vặn thấy phía trước có tiệm kem, vừa nói điện thoại vừa đi qua, đột nhiên, cước bộ như bị cái gì níu lại, toàn thân cứng đờ.
“Ông chủ, hai cây kem, vị socola nha!” Một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa tiệm, dùng tiếng Nhật nói chuyện với chủ cửa hàng.
Tay của hắn dừng lại tại giữa không trung, tiếng của em gái trong điện thoại cũng không nghe được nữa,tròng mắt đen sau mắt kiếng chẳng qua là yên lặng nhìn bóng dáng trước mắt kia, cho đến đối phương mua đồ xong rời đi, tất cả thần trí mới từng chút từng chút hồi phục lại.
“Anh! Em nói chuyện anh có nghe hay không?” Minh Thiên Hiểu lớn tiếng hỏi: “Chị Niệm Tình cũng từng đến tiệm của em rồi, anh chừng nào thì tới nếm thử một chút tài nấu nướng của em?”
“Lần sau rồi nói.” Thanh âm của hắn nhanh chóng trở lạnh, đột nhiên đem điện thoại cắt đứt.
Là số mạng đang cố ý trêu cợt hắn sao? Thân ở tha hương lại vẫn có thể thấy bóng dáng của cô? ! Sự xuất hiện của cô chỉ là trùng hợp? Hay là. . . . . . Xem ra tin đồn là thật, cô cũng đối với tập đoàn Phỉ Á có hứng thú.
Thật ra thì, nếu cùng sống ở cái thế giới này, lại cùng ở một trong lĩnh vực, chạm mặt vốn chính là chuyện sớm hay muộn, cho dù tránh né cũng không nhất định trốn được, huống chi, hắn vốn cũng không từng muốn tránh né, chẳng qua là không muốn gặp lại cô, không muốn bộ dáng mất khống chế của anh bị bất cứ ai nhìn thấy.
Cô cũng không thay đổi bao nhiêu, có lẽ bởi vì thời gian năm năm còn quá ngắn. Nhưng mà trong năm năm tích lũy ra hận ý đủ đem băng tuyết núi Phú Sĩ hoàn toàn tan rã.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô khuất sau hoa anh đào, trong đầu của hắn có chút mờ mịt.
Cứ như vậy, gặp lại, tách ra, giống như người lạ. Đây mới thật là kết cục hắn muốn sao?
Buổi chiều, khí trời có chút nóng bức. Bên ngoài phòng học ồn ào không ngừng, chỉ có miệng thầy giáo vẫn không biết mệt mỏi khi đóng khi mở, một đám học sinh đã ngã sấp ở trên bàn, người thì ngủ, người thì vẽ nghệch ngoạc.
Thầy giáo trên bục giảng sớm đã đem đây hết thảy thu hết vào mắt, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, làm bộ như không nhìn thấy. Đây chính là nếp sống của trường học quý tộc, nhóm cành vàng lá ngọc đang ngồi, người nào không phải là bối cảnh huy hoàng, một đường trải thảm vàng mà lớn lên, tùy tiện chọn ra một người, dậm chân một cái, trong phạm vi năm dặm sẽ xảy ra động đất từ cấp năm trở lên. Cho nên, vô luận học sinh làm cái gì, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, chưa quấy tối trật tự lớp học, giáo sư đều không có tư cách đi trách cứ bọn họ.
Buổi chiều, khí trời có chút nóng bức. Bên ngoài phòng học ồn ào không ngừng, chỉ có miệng thầy giáo vẫn không biết mệt mỏi khi đóng khi mở, một đám học sinh đã ngã sấp ở trên bàn, người thì ngủ, người thì vẽ nghệch ngoạc.
Thầy giáo trên bục giảng sớm đã đem đây hết thảy thu hết vào mắt, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, làm bộ như không nhìn thấy. Đây chính là nếp sống của trường học quý tộc, nhóm cành vàng lá ngọc đang ngồi, người nào không phải là bối cảnh huy hoàng, một đường trải thảm vàng mà lớn lên, tùy tiện chọn ra một người, dậm chân một cái, trong phạm vi năm dặm sẽ xảy ra động đất từ cấp năm trở lên. Cho nên, vô luận học sinh làm cái gì, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, chưa quấy tối trật tự lớp học, giáo sư đều không có tư cách đi trách cứ bọn họ.
Thầy giáo phất tay vỗ vỗ quyển sách, đây là cách duy nhất ông có thể sử dụng để cảnh cáo học sinh, sau đó xoay người lại tiếp tục viết chữ trên bảng đen.
“Cho nên, tư tưởng của Khổng tử là được. . . . . .” Thanh âm của ông cũng giống như là nhiễm cái không khí buồn ngủ ảm đạm, càng ngày càng không có sinh khí.
Giữa phòng học, chỉ có một người, ngồi tựa ghế, làm ra vẻ đang nghe giảng. Nhưng mà trong cặp mắt đẹp đen láy lại rõ ràng viết hai chữ — nhàm chán.
Bài giảng nhàm chán, nội dung nhàm chán, thầy giáo nhàm chán, nhàm chán, buổi chiều nhàm chán, nhàm chán hết thảy. . . . . .
Bàn tay nắm hờ thành quyền chống bên má, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cằm dưới, khuôn mặt tuấn tú so với những người con trai khác mà nói không khỏi có vẻ vô cùng tinh xảo, nhưng vẻ lạnh lùng lắng đọng ở trên mặt lại như chưa từng hòa tan, hoàn toàn không có vẻ nhiệt quyết tươi trẻ của những bạn cùng lứa tuổi.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao ngạo quá hấp dẫn, nhưng lại làm cho người khác không dám chú ý quá lâu, chung quanh những nhóm thục nữ làm bộ ngủ say kia, luôn là thỉnh thoảng len lén ném qua một ánh mắt ngưỡng mộ lại vội vàng dời đi chỗ khác.
Thầy giáo vẫn còn viết chữ liên tục trên bảng đen, tất cả học sinh có mặt trong phòng vẫn còn buồn ngủ.
Cửa phòng học chợt bị mở ra, hiệu trưởng tự mình dẫn một cô gái đi tới.
” Thầy Lý, xin làm phiền thầy một chút, có học sinh mới cần báo danh.”
Đối với học sinh mới, sự nhiệt tình của các bạn học luôn cao hơn bất kỳ một môn học nào, người đang nằm sấp trên mặt bàn, ngoại trừ đang ngủ say, tất cả đều ngồi dậy, nhìn thẳng vào mỹ nữ đứng im bên cạnh cửa.
Đúng vậy, mỹ nữ, thật sự là mỹ nữ, nhìn lần đầu có lẽ không phải là rất xinh đẹp làm cho người khác sững sờ, nhưng đơn giản chỉ cần để cho người ta có một loại cảm giác khí chất thanh nhã ” Phúc có thi thư khí tự hoa”, vì vậy cả người như được nổi bật lên nhờ vào loại khí chất này.
“Xin chào mọi người, mình là Phương Niệm Tình, mới từ Nam bộ chuyển trường tới đây, về sau hi vọng các bạn có thể chăm sóc nhiều hơn.” Lời nói đầu rất đơn giản lễ phép, không thể nói bước phát triển mới, nhưng là bản thân mỹ nữ được ưa chuộng, cho nên các bạn học còn là đáp lễ tiếng vỗ tay lịch sự.
“Trước tiên đến ngồi kế bên bạn Thiên Tàng là được rồi.” Hiệu trưởng tự mình an bài chỗ ngồi, đồng thời mỉm cười vì học sinh mới giải thích, “Phương Niệm Tình có chỉ số IQ hai trăm, từ nay về sau, thiên tài trong học viên Danh Dương chúng ta lại có thêm một người, đây thật là vinh dự cho Danh Dương.”