Chương 1
Mỗi người đi đường sợ nhất chính là gặp phải thời tiết xấu.
Mà mỗi chủ quán làm ăn thích nhất chính là gặp phải thời tiết xấu.
Ở biên quan Đông Nhạc, cho tới bây giờ chưa từng thiếu khách qua đường vội vã, mà Điều Nhân khách điếm mở cửa vì bọn họ.
Đại khách điếm cao gần ba tầng, là khách điếm lớn nhất trong vòng trăm dặm trở lại đây, vô luận là thương khách, hiệp khách, quan quân, hay là vãng lai hoặc văn nhân mặc khách** cũng đều phải nghỉ chân chốn này.
**người có học biết thơ văn
Chủ quán là con người tao nhã có hiểu chút văn thơ, đã đặc biệt dành một mặt tường để cho người ở trọ có thể đề ra chút thơ trên đó.
Hôm nay, vừa đúng lúc có hai nho sĩ từ biệt tại đây, một người trong đó cảm khái vạn thiên, mượn bút mực của chủ quán, viết trên tường bài thơ “Biệt Đổng Đại”[1] của Trung Nguyên Đại Đường.
“Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ
Thiên hạ hà nhân bất thức quân.”
Vị bằng hữu kia đứng ở bên cạnh nhìn y viết tặng, vừa lắc đầu ngâm tụng, vừa cảm khái vạn thiên, dường như nước mắt đều sắp rơi xuống.
“Trương huynh, đa tạ huynh tặng ta bài thơ này, chỉ là ta không thể so với tiền nhân Đổng Đại được, chuyến đi này có thể bình an trở về đã đủ rồi.” Người được tặng thơ nói.
Vị Trương huynh kia vội vàng thấp giọng khuyên giải, “Lý huynh cần gì phiền muộn? Lần này đi chỉ là phụng thánh mệnh đi sứ Thiên Tước phía đông xa xôi, không bao lâu tất nhiên có thể nở mày nở mặt mà hồi triều.”
“Nhưng Thiên Tước quốc cách Đông Nhạc ta đâu chỉ trăm ngàn dặm, lần đi đường này sóng to gió lớn, aiz, nhưng nếu ta bất hạnh chết trên đường, Trương huynh, tế văn của ta cứ giao cho Bệ hạ.”
“Lý huynh sao lại nói điều chẳng lành như vậy. . . . . .”
Hai người này bàn luận xôn xao, bỗng nhiên một nhóm ăn xin từ ngoài cửa ùa vào. Mặc dù là ăn xin nhưng bọn họ rầm rầm rì rì, tuyệt nhiên không hề sợ người, hô to gọi nhỏ với chủ quán, “Chủ quán, cho hai mươi cân nữ nhi hồng, ba mươi cân thịt bò!”
Chủ quán cũng không tức giận, dường như quen thân với bọn họ, cười nói: “Nhóm ăn xin thối các ngươi, hôm nay phát tài ở đâu? Không thể ăn uống chùa được, bổn điếm không muốn bị quỵt nợ.”
“Ông quỷ keo kiệt này, chẳng phải lần đó chúng tôi khất nợ, ông đã ghi trên sổ nợ rồi sao?” Tên ăn xin mập dẫn đầu cười mắng, “Gọi cái gì thì ông liền chuẩn bị đi, hôm nay chúng tôi có tiền trả tiền.”
Chủ quán phất tay một cái, rượu thịt được bưng lên rất nhanh, mười tên ăn xin lần lượt chen chúc chiếm bốn cái bàn lớn, trong hành lang lập tức náo hẳn nhiệt lên.
Ngược lại có một tên ăn xin không giống những người khác. Hắn đi theo phía sau bọn họ, nhưng không ngồi chung một chỗ mà đơn độc cầm một bầu rượu cùng một đĩa thịt, ngồi xếp bằng ở một góc, một mình ăn, ăn rất chậm, rất nhã nhặn.
Lúc này cửa tiệm lại bị mở ra, bão cát lập tức thổi vào bên trong tiệm, mấy tên ăn xin dựa vào cửa uống rượu ăn thịt quay đầu lại chửi mắng, “Còn không mau đóng cửa? Không nhìn thấy bọn lão tử đang ăn thịt sao?”
Người đi tới không lập tức trả lời, đó là hai người vạm vỡ cao lớn, thắt lưng treo đao kiếm, bước chân kiên định, nhìn rất có thần thái, vừa nhìn đã biết là người chịu qua huấn luyện đặc biệt, lai lịch không tầm thường. Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho đám ăn xin vốn đang la hét ầm ĩ lập tức yên lặng.
Chỉ thấy dẫn đầu là một đại hán, hắn nhìn trong điếm một chút, lớn tiếng hỏi: “Ai là chủ quán?”
“Là ta.” Lão bản nghênh đón, “Mấy vị nghỉ chân hay ở trọ?”
“Tối nay chủ tử chúng ta muốn ngủ lại chỗ này, có phòng hảo hạng không?”
“Có có, phòng hảo hạng tốt nhất vẫn trống không, xin hỏi chủ tử các hạ họ gì? Xưng hô như thế nào?”
“Họ Bạch.” Một giọng nữ nhàn nhạt từ ngoài cửa truyền đến, một nữ tử y phục màu xanh lam áo lông dài chầm chậm đi vào. Cổ áo lông là một vòng da lông ngân hồ vô cùng dầy dặn khiến mặt của nàng bị che hơn phân nửa, chỉ lộ cái trán trắng nõn thanh nhã cùng một đôi mắt thu thủy trong suốt sáng ngời, giữa hai hàng lông mày là anh khí bức người.
Nhìn thấy nữ tử này, ánh mắt chủ quán lập tức sáng ngời, hết sức lo sợ khom người nói: “Hóa ra là Bạch đại tiểu thư, mời tiểu thư vào. Không phải nói ba ngày sau tiểu thư mới đến sao? Phòng hảo hạng đã chuẩn bị cho tiểu thư, ngày ngày có người quét dọn, rất sạch sẽ.”
Nữ tử kia đáp một tiếng, nói câu”Làm phiền “, sau đó theo hắn đi lên lầu.
Nhóm đại hán phía sau nàng có hai người đi theo, những người còn lại đứng ngoài cửa. Bên ngoài bão cát cuốn theo bông tuyết, chẳng ai muốn đứng ngoài nhưng những đại hán kia lại đứng thẳng tắp nghiêm trang trong gió tuyết, không hề nhúc nhích canh chừng đồ trên xe ngựa, chờ đợi tiểu nhị an bài chỗ ở cho mình.
Nam tử họ Trương vừa mới đề thơ ở trên tường tò mò hỏi: “Lý huynh có biết cô nương vừa rồi là ai không?”
“Không biết, nhìn thật phô trương, hình như là tiểu thư đại gia, nhưng tiểu thư đại gia một mình xuất đầu lộ diện ở nơi xa như vậy rất hiếm thấy.” Nam tử họ Lý cũng rất buồn bực.
Một tên ăn xin đang ăn miệng đầy mỡ, tay vẫn không quên cầm một cái đùi gà, hắn tiến tới cười nói: “Ngay cả nàng mà các vị cũng không biết sao? Thua thiệt các vị là người triều đình.”
Hai người kia cả kinh, không nghĩ tới thân phận của mình dễ dàng bị người nhìn thấu như vậy, lại còn bị tên ăn xin hạ tiện này nhìn thấu. Đang suy nghĩ có nên mau rời khỏi nơi này hay không, câu nói tiếp theo của tên ăn xin lại khiến cho bọn họ càng thêm giật mình.
“Nàng chính là Đại tiểu thư của Bạch gia, Bạch Giai Thanh a.”
“Đại tiểu thư Bạch gia?” Quan viên họ Trương thất thanh kêu lên: “Bạch Giai Thanh ở Khánh Dục phường?”
“Không phải là nàng thì là ai?” Tên ăn xin kia lặng lẽ đem một bầu rượu tới trước mặt hai người này, “Các vị nên cảm thấy may mắn, Đại tiểu thư trong một năm rất ít lui tới biên quan này, lần này chỉ sợ là chưa kịp trở về kinh thành, nếu không, trong ngày thường, ai có thể nhìn thấy nàng ở nơi heo hút này?”
“Nàng rất có tiếng sao?” Vẫn lẳng lặng ngồi ở trong góc, tên ăn xin uống rượu ăn thịt một mình chợt mở miệng. Thanh âm kia lạnh nhạt như mây, lại có một mùi vị trong trẻo lạnh lùng không giống với người khác, từng chữ đọc lên thì dư âm kéo dài.
Tên ăn xin kia cười cười nhảy đến vỗ bờ vai của hắn, “Triệu huynh đệ, ngươi là người nhà quê, nhưng đối với Bạch gia Khánh Dục phường sao lại không biết gì chứ? Đây chính là một trong những mạch máu tiền tài của Đông Nhạc chúng ta a.”
” Bạch gia Khánh Dục phường?” Nghiền ngẫm năm chữ này, tên khất cái kia hiểu rõ cười cười, “A, đã biết, từ trước đến giờ chỉ có nữ tử làm chủ, chính là nhà bọn họ?”
“Đúng vậy a, có điều là những nữ tử khôn khéo ở Bạch gia đều có thể làm, đầu tiên là Bạch Dục Cấm, sau là Bạch Cẩm Hà, cùng với bây giờ là Bạch Giai Thanh, ai mà không phải là nữ trung hào kiệt, anh thư? Ngay cả hoàng gia cũng kính trọng ba phần đó.”
“Có chút thú vị.” Hắn lạnh nhạt tổng kết, khóe mắt hưng phấn liếc mắt một cái, đã không thấy bóng dáng xanh lam ở cửa thang lầu.
Bạch Giai Thanh rửa sạch hai tay, nghe người ở phòng thu chi bên cạnh báo cáo con số ghi chép được, bỗng cắt đứt lời của hắn, “Dừng một chút, ta nhớ năm ngoái doanh thu của cửa hàng ở Diệp thành không tệ, tiền lời là ba vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi hai ngân lượng, tại nào năm nay lại giảm một nửa?”
Gia nghiệp Bạch gia lớn như vậy, cửa hàng của Khánh Dục phường nhiều vô số, đa số đều kinh doanh tơ lụa. Hàng năm mỗi một cửa hàng đều lỗ lãi khác nhau, nhưng Bạch Giai Thanh lại đặc biệt nhạy cảm với con số, chỉ cần xem qua một cái, hoặc là nghe qua lần thứ nhất, nàng tuyệt đối sẽ không quên.
Người ở phòng thu chi vội vàng nói: “Chủ hiệu ở Diệp thành đã gửi thư nói, bởi vì năm nay Diệp thành đại hạn, thu nhập của nhà giàu giảm bớt, bần nông lại không thừa tiền mua vải vóc quần áo, cho nên tiền lãi mới ít đi.”
“Thật bậy bạ.”
Bạch Giai Thanh dùng từ cũng không hề tao nhã. Từ trước đến giờ nàng không thích dùng những từ nhã nhặn giống như đồ trang sức đem mình biến thành một danh môn thục nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Nàng bước đi thong thả mấy bước, cười lạnh nói: “Nếu Diệp thành có tình hình hạn hán nghiêm trọng, cả nước đều biết, tại sao ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói? Huống chi, mua bán của Diệp thành cho tới bây giờ cũng không hoàn toàn dựa vào bản địa, nếu bởi vì tình hình hạn hán mà không mặc quần áo ăn cơm, vậy Khánh Dục phường chúng ta nên đóng cửa từ lâu rồi. Không, đóng cửa đầu tiên phải là Quân gia Quân ngọc trai mới đúng, thời điểm không thừa tiền, ai còn mua ngọc trai nhà hắn? Ta cũng nghe nói buôn bán của Quân gia so với năm ngoái gấp ba lần.”
Nàng cầm lấy giấy và bút mực trên bàn đã chuẩn bị sẵn, viết thật nhanh mấy hàng chữ ném cho người phòng thu chi, “Lát nữa sai người gửi phong thư này đến Diệp thành đi, bảo chưởng quỹ nhất định phải viết rõ tất cả các khoản thu chi tiêu, bao gồm mỗi cửa hàng có ai mua vào, ai bán ra, hàng trong kho còn có bao nhiêu. Nói cho hắn biết, năm nay ta sẽ họp các cửa hàng ở Đông Nhạc mỗi năm một lần, đến lúc đó nếu hắn khai báo không rõ, ta sẽ điều tra ngay tức khắc.”
“Vâng” Người ở phòng thu chi nhanh nhẹn cất lá thư đi.
Bạch Giai Thanh liếc nhìn ngoài cửa phòng như có bóng người chớp động, vì vậy cất giọng hỏi: “Mạnh Hào ở bên ngoài à?”
“Chủ tử, là thuộc hạ.” Một đại hán khôi ngô đi vào, “Chủ tử, tối nay gió tuyết rất lớn, nhìn sắc trời chỉ sợ bão tuyết còn kéo dài hai ba ngày mới hết, muốn trở về Đông Xuyên đúng hạn, nhất định là không được.”
Bạch Giai Thanh cau mày nói: “Mùa này năm trước không có tuyết lớn như vậy. Ta phải trở về Đông Xuyên, phải đưa cống vật về kinh thành, không thể trì hoãn.”
“Nhưng chủ tử, loại thời tiết này đến la hay ngựa cũng rất khó đi về phía trước, nơi này cách Thái Nhạc Sơn cũng rất gần, trên Thái Nhạc Sơn có sơn tặc luôn thừa nước đυ.c thả câu. . . . . .”
“Thì sao? Sợ bọn chúng sẽ thừa dịp bão tuyết mà cướp bóc sao?” Bạch Giai Thanh cười cười, “Thái Nhạc Sơn là ở Tây Nhạc, chúng sẽ không ngông cuồng làm điều xằng bậy tại Đông Nhạc. Huống chi, nơi này vẫn không phải là địa bàn của chúng, mà chúng luôn luôn bận tâm chưa kịp hạ thành chủ nữa?”
Mạnh Hào vẫn khuyên can, “Chủ tử, không phải là thuộc hạ giội gáo nước lạnh nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Hơn nữa, hôm nay khách điếm tụ tập không ít người.”
“Người nào?”
“Vừa rồi dưới lầu có hai quan gia, không biết làm quan gì trong triều. Còn có đám ăn xin kia, người ra kẻ vào rất nhiều, luôn phải đề phòng.”
Bạch Giai Thanh suy nghĩ một chút, “Quan gia? Đó là người của triều đình, chúng ta cùng triều đình từ trước đến giờ qua lại rất tốt, lại không hề đắc tội Hoàng thượng, không sợ. Nhóm ăn xin à. . . . . . Từ trước đến nay ta đều ghét những kẻ muốn ăn mà không muốn làm, cũng không phải người lương thiện luôn bố thí kẻ khác, ngươi giúp ta lưu ý động tĩnh của bọn họ, có thể bình an vô sự là tốt nhất, ta không muốn gặp phải chuyện gì ở biên quan.”
“Vâng”
Buổi chiều, Điều Nhân khách điếm đã lên đèn, đám ăn xin đã ăn uống no đủ đi hơn phân nửa, còn có mấy người lười biếng ngồi trên mặt đất ở bốn góc hành lang, hình như đang đổ xúc sắc.
Bạch Giai Thanh một mình xuống lầu. Có lẽ bởi vì một nữ tử xuất hiện khiến người chú ý quá mức, mọi người dưới lầu đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nàng đã cởϊ áσ khoác dầy cộm nặng nề, mặc y phục màu lam đậm, thêu cành hoa màu trắng văn nhã lại quý khí, quần áo trên người là thêu tay, nhìn một cái cũng biết tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Búi tóc của nàng cực kỳ chỉnh tề, mái tóc trên trán che một cái nốt ruồi nhỏ như ẩn như hiện ở mi tâm của nàng, da trắng nõn như gốm sứ, làm cho nơi này có vẻ hơi hỗn loạn, trong khách điếm tràn đầy mùi vị đàn ông nhất thời cũng thêm chút phong tình không đồng dạng.
Vốn ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, viên quan kia không khỏi đứng lên, một người trong đó đi tới trước mặt nàng, khách khí nói: “Bạch đại tiểu thư, từ lâu đã nghe thấy quý danh, tại hạ là Trương Lam huyện lệnh ở đây.”
Bạch Giai Thanh không hề kinh ngạc, cũng khách khí còn thi lễ, “Trương đại nhân, có chuyện gì?” Nàng nhếch mi có mùi vị lạnh nhạt xa cách.
Trương Lam không khỏi một trận buồn phiền, giống như đυ.ng đinh mềm, cười khổ mà nói: “Không biết Bạch đại tiểu thư sẽ đi ngang qua bổn huyện, nếu biết trước, ta sẽ sai người quét dọn phủ nha sạch sẽ, xin Đại tiểu thư di giá tới, ở tại khách điếm long xà hỗn hợp này cùng thân phận Đại tiểu thư quá. . . . . . không xứng.”
“Đại nhân khách khí, ta vốn là người phố phường, ở tại phố phường là tất nhiên.” Bạch Giai Thanh thản nhiên từ chối nhã nhặn, sau đó đi qua hắn, đi thẳng tới cái bàn trống.
“Điệu bộ thật lớn a.” Giọng nói ung dung, có người ở bên cạnh hài hước lên tiếng.
Bạch Giai Thanh biết người nọ đang nói mình, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, nhìn thấy một tên ăn xin khoanh chân ngồi ở trong góc, nàng không khỏi nhăn mày.
Ăn xin nàng thấy cũng nhiều, nhưng phần lớn hình dung đều là bỉ ổi, bẩn thỉu, lộn xộn, vô luận là ăn cơm hay là nói chuyện phiếm, đều là len lén tránh người.
Mà người này mặc dù khoanh chân ngồi, thân thể lại thẳng tắp. Một thân dựa vào tường, dường như rất uy nghi, mí mắt rũ xuống, một bộ dạng thờ ơ, câu nói vừa rồi giống như không liên quan đến hắn.
Nàng thu hồi tầm mắt, không để ý nữa, không muốn vì một câu nói như vậy mà so đo với người khác. Mặc dù nàng không phải là người rộng lượng như biển sâu, nhưng dù sao cũng xuất thân ở thế gia, từ trước đến nay gặp biết bao loại người, đối với nàng mà nói, tên ăn xin này chỉ như khách qua đường trong khách qua đường, nhìn lâu một cái đã là dư thừa.
Lúc này Mạnh Hào từ ngoài cửa đi vào, từ trước đến giờ hắn đều xử sự bình tĩnh, nhưng giờ phút này thần sắc rất khẩn trương, đi tới trước mặt Bạch Giai Thanh thì khom người, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, xảy ra chút rắc rối.”
“Chuyện gì?” Nàng đưa bài gọi thức ăn** trả cho tiểu nhị, “Tùy tiện chọn mấy món khác nhau, ta chỉ không ăn cá.”
**nôm na là cái thực đơn (menu)=))
Mạnh Hào chờ tiểu nhị rời đi, mới hạ thấp giọng nói: “Chủ tử, ngựa của cúng ta chết mấy con không biết nguyên do.”
Bạch Giai Thanh khẽ nhăn mày, “Chung quy không phải là mệt chết?”
“Nhìn bộ dạng không giống, giống như là bị độc chết.”
Bạch Giai Thanh ngồi lẳng lặng, không lập tức ra quyết định. Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác bên cạnh có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, nàng theo trực giác nhìn —— vẫn là tên ăn xin ở góc tường, chỉ có điều mặc dù người nọ vẫn cúi đầu nhưng khóe miệng đã nhếch lên từ lúc nào, giống như là. . . . . . đang cười?
“Vứt những con ngựa chết đi, mặt khác sai người mua lương thảo ở trấn trên, không được cho người nào gần chuồng ngựa nữa.” Nàng tỉnh táo ra chỉ thị, “Ta và ngươi cũng phải cẩn thận việc ăn uống, nếu cần thì đi ra ngoài mua chút đồ ăn, không cần phải ăn đồ trong khách điếm. Qua tối nay, chúng ta sẽ rời đi.”
Ở nơi xa, tên ăn xin kia cũng đứng lên, vừa vặn eo bẻ cổ, vừa lớn tiếng phát ra cảm khái, “Aiz, thói đời này a có lúc chính là kỳ quái như vậy, có người phú, có người bần, có người có phúc khó nhận, có người có họa lại không tránh thoát, thật là không bình thường.”
Giọng điệu quái gở không giống bình thường, cũng chọc cho Mạnh Hào liếc mắt, vừa muốn há mồm chất vấn thì Bạch Giai Thanh duỗi cánh tay ra hiệu, “Một tên ăn xin mà thôi, đường đường một thân nam nhi, không thể tay làm hàm nhai lại mang tôn nghiêm đi cầu, lấy vẻ vang đi xin ăn dọc phố, không cần so đo, ngày khác tự mắc cỡ chết.”
Tên ăn xin kia vốn đã tránh ra, lúc này lại quay người lại, lảo đảo lắc lư đến trước mặt Bạch Giai Thanh, khẽ khom người, giống như là hướng về phía nàng bái một cái, cười mị mị vươn tay ra, “Hôm nay tôi sẽ không mắc cỡ chết, nếu Bạch đại tiểu thư tâm địa thuần lương, người thích làm vui kẻ khác, có thể thưởng ít bạc vụn hay không?”
Bạch Giai Thanh nâng mắt lên, nhìn thẳng tên ăn xin —— hắn, bao nhiêu tuổi? Hai mươi? Hay là ba mươi? Mặt của hắn cùng những người khác đều bẩn thỉu, đen thùi lùi, tóc xõa, không thấy rõ ngũ quan, cả kẽ ngón tay đều đen kịt, nhưng cặp mắt giấu ở sau mái tóc rối bời lại u sáng thâm thúy làm cho trong lòng nàng chợt có loại bất an.
Rõ ràng người này chỉ là tên ăn xin nho nhỏ vô danh, tại sao lại khiến cho tim nàng đập nhanh?
Bạch Giai Thanh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt cự tuyệt, “Xin lỗi, ta không phải là người thích làm vui kẻ khác, cũng không có bạc vụn, ngươi nam nhi ngang tàng bảy thước, tay chân đầy đủ, có thể đi có thể nói, sức lực dư thừa, cần gì làm chuyện thấp hèn bôi nhọ tổ tông.”
“Tổ tông của tôi?” Tên ăn xin thu tay lại, chợt khinh bỉ hừ một tiếng, “Tổ tông tôi gia đại nghiệp đại, phúc lớn mạng lớn, đáng tiếc trong mắt không coi cái mệnh nhỏ của tôi ra gì, cũng sẽ không quan tâm tôi có bôi nhọ thanh danh họ hay không.”
Hắn ngồi dậy, cười mà như không cười nói: “Bạch đại tiểu thư xuất thân cao quý, dĩ nhiên khinh thường tiểu dân hạ đẳng chúng tôi, chẳng qua là Đại tiểu thư đừng quên phong thủy luân chuyển, ngày xưa ta là đường thượng khách, hôm sau chính là tù nhân, vinh hoa phú quý như ảo ảnh, một buổi phiền muộn vì sao cầu?[2]” Dứt lời, hắn ầm ĩ cười to đi ra cửa tiệm.
Gió tuyết táp vào mặt làm cho Bạch Giai Thanh nhíu mày, nốt ruồi nơi mi tâm cũng khẽ nhíu lại.
Mạnh Hào ở bên cạnh tức đến không nhịn được, “Chủ tử, tại sao tên ăn xin này cuồng vọng như vậy? Thuộc hạ đi giáo huấn hắn một trận!”
“Quên đi, mặc dù người này là tên ăn mày, chỉ sợ xuất thân không tầm thường, lai lịch bất phàm, không nên rước chuyện.” Từ trước đến giờ nàng luôn làm việc cẩn thận, mà bốn câu thơ tên ăn xin ngâm nga kia, nghe qua thật sự cuồng vọng, nhưng lại bình luận cao thấp giống như có vô hạn tâm sự tích chứa trong đó.
Tên ăn xin này hình như là ngoại tộc nhưng nàng cũng không có hứng thú hỏi thăm, trước mắt khó giải thích nhất chính là dường như nàng bị rơi vào âm mưu của người nào đó.
Lần này theo lệ cũ chưa kịp giao hàng đến kinh thành, vải vóc tơ lụa giá trị vạn kim do nàng tự mình áp tải mỗi năm một lần, đã hoàn thành tốt mấy năm. Thành chủ của Vị Thành là Hạ Bằng Lan cùng thê tử An Tuyết Ly kết bằng hữu với nàng, nhờ nàng mang một ít đồ vật dâng lên Hoàng thái hậu.
Nàng chưa bao giờ hỏi quan hệ giữa hoàng thất và Vị Thành nhưng An Tuyết Ly trịnh trọng phó thác, nàng tiếp nhận đương nhiên phải cẩn thận hơn. Thậm chí vật trong rương là gì nàng cũng không biết, dọc theo đường đi luôn sai hộ vệ bảo quản cẩn thận, chỉ mong đợi có thể chạy ngay về Đông Xuyên đúng ngày chúc thọ mẫu thân. Vậy mà hôm nay lại bị vây ở chỗ này, hành động khó khăn không nói, đoàn ngựa còn bị độc chết không biết nguyên do.
Mặc dù Bạch gia không phải là môn phái gì trên giang hồ, cũng không phải là hoàng thất thân thích, nhưng lập nghiệp Khánh Dục phường mấy đời kinh doanh nối tiếp, cũng trông coi toàn bộ mạch giao dịch tơ lụa ở Đông Nhạc đã là ngầm so với Hoàng thất. Từ hoàng thân quốc thích cho tới người buôn bán nhỏ, có ai muốn đối địch với Bạch gia?
Nghĩ không ra.
Bởi vì chết la và ngựa, cho nên Mạnh Hào tăng cường phòng giữ một đêm, phái người thay phiên trông chừng ngựa chở hàng, không dám lười biếng, có lẽ do bọn họ trông chừng nghiêm mật, một đêm này trong khách điếm bình an vô sự.
Đến khi trời hửng sáng thì Bạch Giai Thanh đã mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu, khách điếm còn rất thanh tĩnh, đại bộ phận khách nhân vẫn chưa rời giường.
Chủ quán thấy nàng ăn mặc chỉnh tề đi xuống dưới, kinh ngạc đi tới hỏi: “Chẳng lẽ Đại tiểu thư muốn đi?”
“Ừ.” Nàng giơ tay lên đưa một thỏi bạc cho hắn, “Đa tạ chủ quán chiêu đãi.”
“Nhưng Đại tiểu thư, phía ngoài gió tuyết còn chưa ngừng, hiện tại cũng không phải thời gian tốt để xuất hành.” Chủ quán lo lắng bày tỏ, “Người xem khách trong điếm mấy ngày nay chỉ thấy nhiều lên chứ không thấy ít đi, người người cũng không dám đi loạn. Huyện nha của vị Huyện thái gia kia cũng chỉ cách đây hơn vài chục dặm nhưng ngài ấy vẫn còn ở chỗ này không hề đi đâu, tiểu thư nhiều đồ nhiều người như vậy lại càng không nên tự ý đi chứ?”
Nàng khách khí đáp lại, “Đa tạ ý tốt của ngài, nhưng ta có chuyện quan trọng, không thể ở quá lâu.” Nàng không muốn nói lời vô ích, đẩy cửa ra, đập vào trước mặt là những bông tuyết lớn lập tức che kín tầm mắt của nàng.
~*~*~*~*~*~*~*~
Chú thích:
[1]Biệt Đổng Đại – Cao Thích
Cao Thích (705-765) có người thân là Đổng Đại tức Đổng Đình Lan, một danh cầm thời bấy giờ. Trong buổi chiều tiễn bạn, Cao Thích làm bài thơ “Biệt Đổng Đại” với lời lẽ thân thương:
Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ
Thiên hạ hà nhân bất thức quân.
Dịch nghĩa:
Nghìn dặm mây vàng, ban ngày bóng nhạt
Gió bấc khởi nhạn(bay về nam), tuyết bời bời
Chớ buồn con đường phía trước không có người tri kỷ
Sao mà chẳng có người trong thiên hạ không biết đến anh.
Dịch thơ: (Tản Đà dịch)
Chia tay Đổng Đại
Ngàn dặm mây vàng, ngày nắng nhạt
Gió mùa giục nhạn, tuyết bay quanh
Chớ buồn phía trước không tri kỷ
Thiên hạ ai mà không biết anh.
Chiều hôm ấy dải mây vàng kéo dài đến mười dặm và gió bấc thổi lạnh, tuyết rơi nhanh và chim nhạn bay đi trốn tuyết.
Biết bạn rất buồn trong cảnh chia tay và bâng khuâng lo lắng cho những ngày sắp tới, tác giả khuyên bạn đừng buồn và an ủi bạn rằng tên tuổi của bạn ai chẳng biết, lo gì không có tri kỷ trên đời.
Kẻ ở lại rất buồn vì nỗi cô đơn, nhưng vẫn lo cho người ra đi không vui trong cuộc hành trình sắp tới.
[2] Bốn câu thơ : (ai biết chính xác thì bảo mình nhé vì phần edit phía trên mình thấy hơi tối nghĩa)
昔日我为堂上客,
明朝便是阶下囚,
荣华富贵如幻影,
一夕惆怅为何求