Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắn hẳn những độc giả yêu thích thể loại truyện ngôn tình sẽ cảm thấy quen thuộc với tác giả Trạm Lộ với những truyện như Tiểu Xuân Cung Của Vô Diệm, Khuynh Quốc Đào Hoa, Nịnh Vương... Đây đều là nhữ …
Xem Thêm

Tiếng hút khí kinh ngạc hâm mộ vang lên khắp phòng học. Mặc dù trong học viện Danh Dương học sinh thông minh không ít, nhưng IQ đạt tới hai trăm lại lác đác lơ thơ. Ba năm gần đây người có trí lực kinh người cũng chỉ có Minh Thiên Tàng. Mà hắn cũng bởi vì ôm hết mấy giải vô địch thi đấu giữa các trường với nhau, mà nhận lấy danh hiệu thiên tài tuyệt thế bậc nhất thế kỷ mới. Hôm nay, bên cạnh thiên tài rốt cuộc cũng có “đồng bạn” rồi. . . . . .

Niệm Tình chầm chậm đi tới chiếc bàn trống, đối với Minh Thiên Tàng đang liếc xéo mình mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Minh Thiên Tàng đúng không? Nghe đại danh đã lâu.”

“Ừm.” Minh đại suất ca đáp lại một chữ. Đối với lần đầu tiên gặp mặt, hắn như vậy đã coi như là ngoại lệ.

Niệm Tình cũng không ngại hắn lãnh đạm. Thiên tài phần lớn đều như thế, coi trời bằng vung, thanh cao kiêu ngạo,cô tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã thấy qua không ít, đã sớm thấy nhưng không thể trách. Kéo ghế ra ngồi xuống, chuẩn bị xong sách giáo khoa, cô đã tập trung vào nghe giảng.

Minh Thiên Tàng hứng thú với cô cũng chẳng có bao nhiêu, lại phát hiện sự xuất hiện của cô ngăn cản tầm nhìn tốt nhất nhìn ra ngoài cửa sổ của hắn. Ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không thể thoải mái thưởng thức, giống như tước đoạt hứng thú duy nhất, lông mày thanh tú vì vậy khẽ nhíu lên.

Tan lớp thì các bạn học rối rít vây quanh, tò mò hỏi thăm.

“Phương Niệm Tình, bạn từ trường học nào ở Nam bộ chuyển tới vậy?

“Trường trung học Giai Nghệ.”

“A? Chính là Giai Nghệ chuyên đào tạo thiên tài sao? Bạn xếp hạng mấy, nơi đó học sinh có phải ai cũng IQ hơn hai trăm.”

“Nào có khoa trương như vậy, thật ra thì học sinh Giai Nghệ tất cả đều rất chú tâm chăm chỉ vào việc học của mình, cho nên thành tích thi mỗi năm mới có thể tỏa sáng như thế.” Niệm Tình trả lời đúng sự thật. Học sinh Giai Nghệ phần lớn xuất thân nhà bình dân, không có những thiên kim tiểu thư hay thiếu gia tốt số ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời, cho nên bọn họ cũng rất cố gắng chăm chỉ, hi vọng vì tiền đồ mà xây dựng nên nền tảng vững chắc.

“Phương Niệm Tình, nhà bạn làm cái gì? Tại sao chuyển trường đến đây vậy?”

Quả nhiên học sinh nơi này còn là tò mò nhất loại vấn đề này.

” Tổng công ty ba mình dời đến nơi này, cho nên cả nhà mình mới phải chuyển đến đây, ông ấy kinh doanh vi tính kĩ thuật.” Niệm Tình là người không hay thích khoe khoang gia thế, bất quá đã có người bắt đầu ở trong lòng sàng lọc bất kỳ họ Phương lại làm vi tính, công ty kinh doanh lớn mới vừa dời đến lân cận.

“Phương Niệm Tình, bạn nhập học thành tích là bao nhiêu?” Cũng có người tò mò IQ hai trăm của cô có đúng hay không. Quy định cho học viên Danh Dương nhập học là — tất cả học sinh nhất định trải qua kiểm tra sáu môn Địa lý, Anh văn, Quốc văn, Sinh vật, Lịch sử cùng Số học , thành tích đạt tới tiêu chuẩn mới có thể nhập học.

“Mình không có chú ý.” Cô trả lời, “Hơn nữa, hiệu trưởng cũng không có nói cho mình biết.”

Mọi người có chút thất vọng. Thấy Minh soái ca bên cạnh cô thủy chung không nói một câu, có người không nhịn được châm lửa, “Sẽ phải kiểm tra thử chứ, lần trước Minh Thiên Tàng thi 599 điểm, bạn có có thể đạt được 600 không?”

” Bạn nói là, muốn mình cùng so tài với hắn sao?” Niệm Tình liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, cười cười, “Không cần đi! Học tập cũng không phải là vì người khác.”

Giờ nghỉ kết thúc, chuông vào học lại vang lên, mọi người giải tán lập tức.

Niệm Tình rất chủ động cùng Minh Thiên Tàng nói chuyện, ” Bạn thật lợi hại, chỉ thiếu một chút là max điểm.”

“Thiếu một chút vẫn không phải là max điểm.” Hắn nhàn nhạt nói.

Cô cười nhún nhún vai, giống như đang nói…, là max điểm thì thế nào?

Bởi vì thầy giáo vào phòng học, đoạn đối thoại giữa bọ họ không tiếp tục nữa.

Buổi chiều là thời điểm tốt nhất để ngủ, cho nên tốp học sinh ngồi phía trước vốn ngồi khá đàng hoàng, vẫn chưa có hoàn toàn nằm sấp trên bàn lúc này cũng giống mọi người nắm bắt thời gian, trong tiết lịch sử bổ sung giấc ngủ.

Minh Thiên Tàng vẫn tựa vào trên ghế ngồi, nhàm chán xoay bút trong tay. Hắn trời sinh thể chất tốt, một ngày chỉ cần ngủ sáu tiếng như vậy đủ rồi, muốn cho hắn đang ánh nắng mặt trời rực rỡ mà ngủ căn bản là không thể nào. Cho nên cho dù những môn học này nhàm chán đến cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn kiên trì đầu độc lỗ tai của mình.

” Niên đại của Đường Thái Tông. . . . . .” Giọng của thầy dạy lịch sử, so với thầy dạy quốc văn lúc nãy càng thêm cứng nhắc, căn bản là có thể trở thành bài hát ru con hiệu quả.

Minh Thiên Tàng vô cùng buồn chán, loáng thoáng , hắn đột nhiên cảm thấy có tiếng cãi nhau chui vào lỗ tai.

“Khò. . . . . . Khò. . . . . .”

Tiếng ngáy nhỏ, xen lẫn với giọng giảng bài xuyên vào lỗ tai. Hắn nghi hoặc cúi đầu, nhìn về phía hàng xóm mới bên cạnh — Phương Niệm Tình. Tiếng ngáy có tiết tấu, có thang âm, đều đều rất nhỏ lại là từ trong miệng cô ấy thoát ra.

Coi như là IQ hai trăm, cũng không cần miệt thị lão sư giảng bài chứ? Mặc dù lớp này xác thực nhàm chán tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Có thục nữ nào lại làm ra chuyện mất mặt không chút khí chất này?

Minh Thiên Tàng cau mày nhìn cô, tiếng ngáy nho nhỏ tiếp tục rất có tiết tấu đều đều vang lên.

Tay của hắn không nhịn được đưa tay qua bàn bên cạnh, khe khẽ đẩy đẩy cánh tay hàng xóm mới, không nghĩ tới cô trở người, đem mặt cho chuyển sang cửa sổ bên kia, tiếp tục ngủ.

Hắn rất muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng tiếng ngáy của cô giống như là có con muỗi ở bên tai bay, quấy nhiễu tâm trí của hắn. Không có biện pháp, hắn tăng lực vỗ vỗ cánh tay của cô, đánh thức cô.

“Chuyện gì?” Thanh âm của cô không phòng bị phát ra rất lớn, ngay cả thầy giáo trên bục cũng giật nảy mình.

Mi tâm của hắn nhíu lại, trong đôi mắt đen xinh đẹp không biết là khinh thường cười lạnh, hay là không thể làm gì.

“Cô ấy đang ngáy, xin hãy yên lặng.” Hắn từng chữ rõ ràng nói ra, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng.

Minh Thiên Tàng cho là cô sẽ đỏ mặt khốn quẫn không dứt, không nghĩ tới cô chỉ áy náy gật đầu một cái, “Ngượng ngùng, ngày đầu đi học, mình quên đeo khẩu trang rồi.”

À? Thì ra là cô đối với chuyện mình ngủ khi đi học không chỉ sớm đã thành thói quen, hơn nữa còn có thường dùng vũ khí trang bị?

Hắn không khỏi bất ngờ cũng quên phải giữ vững phong độ, rất không có khí chất trợn trừng mắt.

Ngày đầu tiên quen biết thiếu nữ thiên tài, lễ ra mắt của cô thật đúng là. . . . . .rất “đáng yêu”.

“Thiên Tàng, kì thi toán học Olympic quốc tế em sẽ tham gia chứ ?” Thầy dạy số học cầm giấy báo danh rất khách khí hỏi ý kiến của hắn.

Minh Thiên Tàng nhận lấy giấy báo danh, viết xuống ba chữ “Minh Thiên Tàng”. Tình cờ thoáng mắt nhìn, thấy trong tay thầy giáo một tờ giấy khác, không nhịn được nhíu mày, “Cô ấy cũng muốn tham gia?”

“Người nào? A, Phương Niệm Tình sao? Đúng vậy, thành tích nhập học môn toán là max điểm đấy.” Thầy giáo dạy toán dáng vẻ hưng phấn giống như là đào được bảo vật.”Năm nay học viện chúng ta có thể có hai người các ngươi tham gia thi đấu, ngôi quán và á quân coi như nắm chắc trong tầm tay.”

“Cô ấy, có thể không?” Minh Thiên Tàng chau mày.

Nhập học một tuần lễ, cũng không có nhiều bài kiểm tra, không biết thực lực của cô đến tột cùng như thế nào, ngược lại xế chiều mỗi ngày đều phải chịu đựng tiếng ngáy của cô, làm tinh thần của hắn bị hành hạ. Mặc dù ngày thứ hai cô cũng rất có lễ phép đeo khẩu trang, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ngáy như ma âm luẩn quẩn chui vào lỗ tai, thế nào cũng đuổi không ra.

Cho dù là buổi sáng, lớp toán học cũng thấy cô ngồi vẽ bậy nguệch ngoạc, chưa từng thấy cô nghiêm túc nghe giảng. Biểu hiện như vậy là thiên tài nên có sao? Cô không học đàng hoàng không khỏi vô cùng khoa trương.

Thêm Bình Luận