Chương 18: Bình phong

Chương 18 Bình phong

Bánh Pút-dinh được đưa đến trung tâm bảo hộ mèo lang thang đã hơn một năm, đại khái là do tính tình khó ở, cho nên dù có rất nhiều người có lòng tốt đến nhận nuôi mèo, nhưng Bánh Pút-ding vẫn thủy chung không gặp được chủ nhân mới.

Đường Mạn Mạn mua thức ăn cho mèo mà Bánh Pút-dinh thích nhất rồi xuất phát đến tàu điện ngầm. Tùy tiện đọc tin tức trên điện thoại, cô lại nhìn thấy một tiêu đề kia.

Đường Mạn Mạn không muốn làm cô bé lọ lem, cho dù Hạ Tranh đã xác nhận hẹn hò, cô cũng không muốn đi vào con đường như truyện cổ tích này. Sự thật mãi mãi là sự thật, cô vừa tỉnh táo vừa hiểu rõ.

Thứ cô muốn chỉ là tình cảm, nếu phần tình cảm đó có thể kéo dài lâu một chút, vậy thì được rồi.

Tắt màn hình di động, Đường Mạn Mạn cố ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, cô nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, ông trời không cho cô an nhàn, vừa nhắm mắt lại thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô mở ra nhìn xem, thì ra là Annie.

Sau khi bị Hạ Tranh đuổi khỏi xe trong lần team building trước đó, Annie không xuất hiện ở công ty, nghe nói là xin nghỉ mấy ngày. Đương nhiên trong công ty đồn đãi đủ mọi lời ong tiếng ve, nhưng vì thế lực cô ta vẫn còn đó, cho nên không ai dám nhiều lời, tuy nhiên đối với Annie mà nói, như vậy đã là chuyện không thể tha thứ.

Ánh mắt lạnh lùng, Đường Mạn Mạn nhận điện thoại, cô lấy lại tinh thần xem đối phương muốn nói gì, ngược lại Annie cực kỳ bình tĩnh, "Đường Mạn Mạn, gặp mặt nói chuyện đi."

"Chúng ta chẳng có gì để nói cả."

"Có liên quan đến Hạ Tranh, cô cũng không muốn nói?"

Nghe được cái tên này, Đường Mạn Mạn chỉ cảm thấy một cơn giận vô hình dâng lên, "Annie, An tiểu thư, tôi thật sự không hiểu. Cô thích Hạ Tranh, đó là chuyện giữa cô và anh ấy, sao phải nhắm vào tôi hết lần này đến lần khác?"

"Tôi không hề ngăn cản anh ấy, không cho anh ấy thích cô, cô không chịu buông tha, vậy thì đi nói với anh ấy, tôi không muốn dính vào, thứ cho tôi không thể tháp tùng."

Nói xong, cô muốn ngắt điện thoại, đầu bên kia truyền đến tiếng thét chói tay mang theo tức giận: "Đường Mạn Mạn, cô đừng vội đắc ý!"

"Có phải cô thấy bây giờ anh ấy đang qua lại với cô, thì cô nghĩ rằng anh ấy thích cô? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi gọi điện cho cô chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, cô cảm thấy anh ấy nhìn trúng điểm gì ở cô, cô cảm thấy tại sao anh ấy lại hẹn hò với cô?"

"Anh ấy chỉ muốn một đứa con, muốn cô làm bình phong miễn phí!"

"Ha ha," Annie cười lạnh, "Tôi gửi cho cô một video, tin hay không thì tùy cô."

Nói xong, cô ta thẳng thắn cúp điện thoại.

Đường Mạn Mạn cầm di động, nhất thời cảm thấy mờ mịt. Vừa rồi Annie . . . Nói cô là gì của Hạ Tranh, là bình phong miễn phí?

Chuyện này không thể tưởng tượng nổi rồi, Đường Mạn Mạn vô thức nghĩ, dù cho cô ta muốn ly gián cô và Hạ Tranh, thì cũng không cần dùng lý do này. Nhưng ma xui quỷ khiến, cô mở tin nhắn ra, bên trong quả nhiên có một tin nhắn mới.

Cô từ từ hít sâu một hơi.

Cắm tai nghe vào, ấn mở video, đập vào mắt là hình ảnh chập choạng, hiển nhiên là video.

Đường Mạn Mạn thấy được một bàn tay, móng tay sơn màu sặc sỡ, cực kỳ quen thuộc.

"Dì," Một giọng nói ngọt ngào đáng yêu vang lên, "Đã lâu không gặp, dì vẫn xinh đẹp như vậy nha."

Là Annie, cô đoán.

Bên trong video có một người là Annie, Annie là người quay video, cô ta đang nói chuyện với một người khác. . . . Màn hình chuyển một cái, Đường Mạn Mạn thấy được người ngồi đối diện Annie.

Đây có lẽ là một quán cafe, hoặc có thể là nhà hàng tây, hoàn cảnh trong video được trang hoàn xa xỉ, từ xa nhìn lại, cô thấy một gương mặt được bảo dưỡng thích hợp, cử chỉ thùy mị đúng mực, trông hơi quen mắt, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

"Ôi chao, miệng cháu ngọt quá, làm việc bên cạnh Tiểu Tranh quả là không tồi."

Người này. . . Là mẹ Hạ Tranh.

Đường Mạn Mạn nhớ lại, cô từng nhìn thấy vị nữ sĩ này trên tạp chí Kinh tế - Tài chính. Hạ Tranh xuất thân giàu có, cha mẹ đều có sự nghiệp riêng, mẹ của anh thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế.

Trước kia cô từng nghe nói Annie là đại tiểu thư nhà giàu, thấy thái độ thân thiết giữa cô ta và mẹ Hạ Tranh, lời đồn đại không phải là không có căn cứ.

Trong video, hai người trò chuyện, dường như mẹ Hạ rất thích Annie, bà vô cùng vui vẻ khi nói chuyện với cô ta, chủ đề giữa hai người chỉ những người quen mới nói tới, nào là làm đẹp, nào là nghỉ phép, thậm chí mẹ Hạ còn phàn nàn với cô ta rằng mấy ngày hôm trước bà chơi mạt chược thua.

Thế nhưng. . . Đây đại biểu cho cái gì? Thị uy với Đường Mạn Mạn, cố ý nói cho Đường Mạn Mạn biết mẹ Hạ rất thích cô ta?

Nói thực ra, Đường Mạn Mạn không hề quan tâm những thứ này.

Rất nhanh chóng, đề tài của bọn họ chuyển lên người Hạ Tranh.

Mẹ Hạ hỏi han một chút về tình hình công việc gần đây của Hạ Tranh, biết được chuyện làm ăn của con trai không tệ, bà thở dài: "Tiểu Tranh cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện hôn sự là khiến dì và ba của nó bận lòng."

"Cháu làm việc bên cạnh nó nhiều năm rồi, có thấy nó nghiêm túc yêu đương với ai bao giờ chưa?"

Bởi vì góc độ video, Đường Mạn Mạn không thể nhìn thấy mặt Annie, cô chỉ có thể suy đoán cô ta làm ra vẻ khó xử, rồi miễn cưỡng cười khổ: "Nhiều năm như vậy, thật sự cháu đã không còn hi vọng."

"Kỳ thật trước kia, thằng bé từng nói với dì và ba nó, nó sẽ không kết hôn, muốn làm người theo chủ nghĩa độc thân."

Lời bà còn chưa dứt, Annie đã lắp bắp kinh hãi, mẹ Hạ cười tự giễu: "Không ngờ, từ nhỏ thằng bé đã nhận nền giáo dục của châu Âu, cho nên chịu ảnh hưởng tư tưởng và trào lưu bên đó, còn nói với dì và ba nó, cái gì là chủ nghĩa cá nhân nữa."

"Đều trách chúng ta không quan tâm nhiều đến thằng bé, tất cả chỉ vì công việc bận rộn. Từ nhỏ thằng bé đã tự lập, tính tình cũng lạnh lùng , hai mươi mấy tuổi đầu, dì chưa từng thấy nó động lòng với cô bé nào."

"Cháu nói thử xem, như vậy sao được. Ba của thằng bé không có anh em, chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai, nó không kết hôn, vậy sự nghiệp nhà họ Hạ sau này ai gánh vác?"

"Dì đã thương lượng với thằng bé, muốn nó nghĩ cho gia đình một chút, kết quả thế nào, nó giỏi lắm." Nói đến đây, mẹ Hạ tỏ vẻ vô cùng tức giận, bà hừ lạnh, "Cháu đoán thử xem thằng bé nói gì?"

"Nó nói --------"

"Chẳng phải mẹ chỉ muốn cháu nội thôi sao? Vậy thì tìm một người phụ nữ vừa mắt, hoài thai sinh con, sinh con xong thì cho tiền chia tay, đơn giản biết bao."

Bầu không khí trong video thoáng yên lặng xuống, Đường Mạn Mạn cầm di động, ngón tay không biết run rẩy từ lúc nào.

Một lát sau, giọng Annie truyền đến: "Dì à, thật sự có chuyện cháu không dám nói với dì. . . Bây giờ hình như Hạ tổng .. . Đang hẹn hò với người ta."

"Ha, bình thường thôi." Mẹ Hạ tuyệt nhiên không hề kinh ngạc, vẻ mặt như tập mãi thành quen, "Cháu không biết đâu, bởi vì sắp đến sinh nhật ông nội Tiểu Tranh rồi, hàng năm nó đều tới một chút rồi đi ngay."

"Chẳng qua là năm nay nó cũng hai mươi bảy rồi, ông cụ ép buộc quá, nếu cô bé kia hợp ý nó, chỉ sợ . . ." Nói tới đây, mẹ Hạ cười cười, nụ cười có hơi kỳ lạ, "Dì sắp được làm bà nội rồi."

. . .

Video vẫn còn tiếp tục, sau đó mẹ Hạ và Annie vẫn còn nói thêm gì đó, nhưng Đường Mạn Mạn đã hoàn toàn nghe không rõ.

Cô không ngừng tự nói với mình, đây chỉ là phỏng đoán của mẹ Hạ về Hạ Tranh, huống hồ video này là do Annie gửi cho cô, nói không chừng đã trải qua cắt nối biên tập, hòng thực hiện được ý đồ xấu.

Cô có vô số lý do để biện minh cho đoạn video này, có vô số cớ để lừa dối bản thân mình, không cần để trong lòng. Có điều, tay cô đang run run, huyệt Thái Dương giật giật liên tục, tựa như có một bàn tay to đang bóp chặt trái tim cô, sau một giây, trái tim sẽ vỡ nát.

Lạch cạch, điện thoại rơi xuống đất.

Ngay tiếp theo tai nghe cũng rơi xuống, Đường Mạn Mạn muốn khom người xuống nhặt, thế nhưng chỉ mới nhúc nhích, lỗ tai cô bỗng ông ông, chẳng nghe thấy được gì cả.

". . . Cô gái, cô gái?"

Cô giật mình tỉnh lại từ trong hoảng hốt, người ngồi bên cạnh lấy làm lạ nhìn cô, "Cô không sao chứ cô gái?"

================

Đập chết mụ tiểu tam Tổng Giám Đốc Đừng Tới Đây - Chương 18: Bình phong

À mụ còn không có cửa làm tiểu tam Tổng Giám Đốc Đừng Tới Đây - Chương 18: Bình phong