Chương 6: Mẹ chồng kiếm chuyện

Hứa Ngải Thanh ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Ngự liền “A” lên một tiếng, sau đó giật giật ống tay áo Giang Ngự:

- A Ngự, đừng như vậy.

Giang Ngự nghe lời này của Hứa Ngải Thanh, mới buông tay ra, lại viết vào một tờ chi phiếu, vứt cho người đàn ông đang ôm tay bên ngoài:

- Cái này coi như tiền thuốc cho ngươi.

Tên kia vốn đang phách lối, bị dáng vẻ này của Giang Ngự dọa sợ hết hồn, cũng không dám nói gì thêm, cầm lấy chi phiếu rồi rời đi.

Suốt quãng đường về nhà, không khí trong xe trở nên lạnh như đóng băng, ai cũng không mở miệng chủ động nói chuyện. Thời điểm xe ngừng ở cửa biệt thự, Giang Ngự còn cố ý dùng sức phanh lại, dọa đến Diệp Khuynh mở mắt, cho là lại có chuyện gì:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Hứa Ngải Thanh từ ghế phụ quay đầu, cười nói:

- Chị Diệp, không có việc gì, là A Ngự đang giỡn thôi.

Lời này từ trong miệng Hứa Ngải Thanh nói ra, tựa như thật sự không có việc gì, nhưng hai người bọn họ có nghĩ đến cô vẫn là một cái người phụ nữ đang có thai. Diệp Khuynh lười cùng bọn họ tranh luận, mở cửa muốn xuống xe, liền nghe được thanh âm của Giang Ngự lạnh lùng:

- Tôi cho cô xuống xe?

- Vì sao tôi không thể xuống xe?

Diệp Khuynh cau mày, nói tiếp:

- Tôi ở lại đây chỉ quấy rầy đến các người thôi.

Giang Ngự trực tiếp khóa cửa sau xe, nhìn tiếp Hứa Ngải Thanh:

- Em đi vào trước, anh có việc muốn nói cùng cô ta.

Hứa Ngải Thanh hiểu rõ Giang Ngự, nhìn biểu lộ trên gương mặt Giang Ngự biết mình không nên nói gì thêm:

- Được, vậy em vào nhà trước chờ hai người.

Nhìn xem Hứa Ngải Thanh cái kia ôn ôn nhu nhu bộ dáng, Diệp Khuynh đã cảm thấy từ từ trà xanh khí tức, thật không biết Giang Ngự là thế nào sẽ thích.

Trong phút chốc, trên xe chỉ còn lại hai người:

- Anh muốn nói chuyện gì?

Trước mặt người đàn ông này, lúc nào cũng khiến cho Diệp Khuynh tâm rất loạn, có đôi đối với cô rất ôn nhu, có lúc lạnh nhạt như muốn gϊếŧ cô.

- Lúc nãy ở bệnh viện, cô đã gặp ai?

Từ lúc nhìn thấy tấm hình kia trong điện thoại di động của Hứa Ngải Thanh trong điện thoại di động tấm hình kia, trong đầu Giang Ngự đầy hình ảnh hai người mập mờ đứng chung một chỗ, không khống chế được tức giận.

Bị Giang Ngự đột nhiên hỏi chuyện, Diệp Khuynh có chút ngơ ngác:

- Người nào?

- Diệp Khuynh, cô còn cần tôi mỗi ngày nhắc nhở cô là một người phụ nữ đã có chồng, phải giữ khoảng cách với đàn ông khác sao?

Diệp Khuynh nhíu mày, lúc mới bắt đầu cô thật sự không biết Giang Ngự nói về cái gì, sau đó nghĩ đến chuyện mình ở bệnh viện lúc đi khám thai gặp Tạ Vân Thâm.

- Tôi cùng Tạ Vân Thâm tình cờ gặp nhau, nói chuyện vài câu thôi.

Vốn cũng không làm chuyện gì, Giang Ngự hỏi tới, cô cũng không sợ. Bất quá câu trả lời này của Diệp Khuynh, nghe vào trong lỗ tai của Giang Ngự liền cho rằng là đang giấu giếm hoặc không muốn giải thích.

Giang Ngự trực tiếp từ vị trí ghế lái đi xuống, không để ý chút nào giữ lấy Diệp Khuynh từ trong xe kéo ra ngoài:

- Tôi đã thấy hết rồi, côcòn không thừa nhận?

- Anh thấy được cái gì, tôi nói tôi không làm chuyện gì có lỗi với người khác.

Diệp Khuynh bất lực phản bác, cô cũng không biết nói thế nào Giang Ngự mới có thể tin tưởng cô.

- Được, Diệp Khuynh, tôi sẽ cho cô biết, phản bội tôi sẽ có kết cục như thế nào.

Giang Ngự nói xong, quay người lên xe, chiếc xe phóng đi kém một chút đã đυ.ng phải Diệp Khuynh.

Nghĩ đến Giang Ngự tính khí bất định, Diệp Khuynh liền cảm thấy bất lực, tự mình người quay người đi vào biệt thự.

“Ba!”

Diệp Khuynh vừa mới vào đến cửa, một cái cái chén hướng về phía mình ném tới, may là không trúng người cô.

- Cô còn biết trở về sao?

Người đang nói chính là mẹ của Giang Ngự, mẹ chồng của Diệp Khuynh. Từ lúc hai người vừa kết hôn, bà ấy nhìn Diệp Khuynh vẫn luôn không thuận mắt, kêu la om sòm, thái độ đối xử với cô, so với hạ nhân còn không bằng.

Diệp Khuynh bất đắc dĩ nhếch nhếch miệng, ngồi xổm xuống nhặt mảnh chén vỡ:

- Mẹ, con vừa mới từ bệnh viện trở về, lần sau sẽ không…

Giang phu nhân lườm Diệp Khuynh một cái, hừ lạnh nói:

- Còn già mồm, chỉ bị phỏng một chút, còn cần đi bệnh viện lâu như vậy.

Diệp Khuynh vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng:

- Dì Giang, người đừng tức giận, chị Diệp là vì con mới bị bỏng, rất nghiêm trọng.

- Đứa nhỏ này, sao cứ đem mọi chuyện ôm vào mình.

Thái độ của Giang lão phu nhân đối đãi với Diệp Khuynh cùng Hứa Ngải Thanh đúng là khác nhau một trời một vực.

- Chị Diệp, để em giúp chị a.

Hứa Ngải Thanh ngồi xổm trước mặt Diệp Khuynh, định giúp cô cùng nhặt mảnh chén vỡ, vừa đυ.ng tới, liền rụt tay về:

- A!

Giang Ngự đi vào, chỉ nghe thấy âm thanh của Hứa Ngải Thanh, liền vội vàng đi tới:

- Ngải Thanh, sao thế?

Hứa Ngải Thanh đem ngón tay đưa tới trước mặt Giang Ngự:

- Không có việc gì, em chỉ muốn giúp chị Diệp, không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt trúng tay.

Từ lúc Giang Ngự đi vào đến bây giờ, chưa từng mảy may chú ý đến bên cạnh còn có Diệp Khuynh tay không nhặt mảnh vỡ, tựa như trong nhà này, Diệp Khuynh là một người vô hình.

- Đi, anh dán miệng vết thương cho em.

Nhìn Giang Ngự cùng Hứa Ngải Thanh rời đi, Diệp Khuynh mới chậm rãi đứng dậy. Ngồi xổm một lúc lâu, lập tức đứng lên khiến cô cảm thấy trước mắt một mảnh đen.

- Phu nhân, cô sao thế?

Dì Lý đi tới đỡ lấy Diệp Khuynh, sau đó nói:

- Phu nhân mới xuất viện, nên chú ý sức khỏe.

Diệp Khuynh lắc đầu:

- Tôi không sao, chỗ này phiền bà, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút.

Từ sau khi mang thai, Diệp Khuyn thường có triệu chứng tụt huyết áp, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy choáng đầu.

- A Ngự, chỉ là một vết thương nhỏ, không cần lo lắng như vậy.

Mới vừa đi tới cửa phòng, liền nhìn thấy bên trong Giang Ngự đang bôi thuốc cho Hứa Ngải Thanh, tiếp đó nhẹ nhàng dán băng y tế lên miệng vết thương.

- Tôi quấy rầy một chút, tôi lấy chút đồ rồi sẽ đi.

Diệp Khuynh đi vào phòng, lấy đệm chăn của mình, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Hứa Ngải Thanh thấy thế vội vàng chạy đến ngăn Diệp Khuynh lại:

- Chị Diệp, chị đi nơi nào a, đây không phải là phòng của chị sao?

Nhìn Hứa Ngải Thanh trước mặt thấp hơn cô một chút, Diệp Khuynh chậm rãi mở miệng nói:

- Tôi ở lại đây chỉ quấy rầy đến các người, tôi đến phòng khách ngủ.

Rõ ràng đây là phòng của mình, nhưng hai người bọn họ lại cùng nhau ở đây, khiến cho cô giống như là người ngoài.

- Chị Diệp, có phải em ở đây quấy rầy chị rồi không, em liền ra ngoài.

Hứa Ngải Thanh mếu máo, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.

Diệp Khuynh thở dài:

- Không, tôi chỉ muốn một mình nghỉ ngơi.

- Nhưng...

Hứa Ngải Thanh còn muốn nói điều gì đó, chỉ thấy Giang Ngự đi tới, đem Hứa Ngải Thanh kéo đến bên cạnh mình, nói:

- Không cần phải để ý đến cô ta.

Diệp Khuynh chặn lại sự ghen tuông cùng khổ tâm trong đáy lòng, một mình ôm chăn mền đi tới phòng giành cho khách. Cô lúc nào cũng nói mình không thèm để ý đến Giang Ngự cùng Hứa Ngải Thanh, nhưng lúc nhìn thấy bọn họ, vẫn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bên trong phòng ngủ chính, Hứa Ngải Thanh nhìn Giang Ngự:

- A Ngự, anh sao có thể để cho chị Diệp ở trong phòng khách?

Ngoài miệng nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Ngải Thanh ngược lại là vui vẻ muốn chết.

Nhưng sự thật là khi nói xong lời ban nãy, Giang Ngự cũng hối hận, nhìn qua cửa ra vào, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.