Chương 7: Quan hệ cha con

Hứa Ngải Thanh thấy Giang Ngự ngẩn người, đưa tay ra trước mặt Giang Ngự, "A Ngự, anh đang suy nghĩ gì đấy?"

Giang Ngự lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Ngải Thanh trước mặt, không biết vì cái gì, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt của Diệp Khuynh: "Không có việc gì, em xuống lầu trước đi."

"Vậy em xuống dưới chờ anh."

Hứa Ngải Thanh cẩn thận mỗi bước đi mà nhìn Giang Ngự.

Vốn là căn phòng thuộc về hai người, bây giờ chỉ còn lại một mình Giang Ngự, hắn sau khi nhìn thấy bộ dáng quật cường của Diệp Khuynh, trong lòng quả nhiên vẫn là để ý đến chuyện ở bệnh viện.

Hắn cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý của mình:

"Tề Thần, cậu đi giúp tôi điều tra một chút, chiều hôm nay lúc ở bệnh viện, Diệp Khuynh đã gặp ai.”

Tề Thần có chút không hiểu, "Giang tổng, lúc chiều không phải là anh ở cùng phu nhân sao?"

"Kiểm tra khoảng thời gian lúc cô ấy đi khám thai."

Giang Ngự nhíu mày một cái, trên gương mặt lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn.

Tề Thần đi theo Giang Ngự đã nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách của Giang Ngự, nếu hắn tiếp tục hỏi cũng sẽ bị liên luỵ đến, đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Giờ cơm tối, ngoài mặt nói là để chúc mừng Diệp Khuynh xuất viện, trên thực tế đồ ăn trên bàn hầu hết đều là những món Diệp Khuynh không thích ăn, hoặc không ăn được .

"Chị Diệp, chị nếm thử món này, em thích ăn món ăn nhất."

Hứa Ngải Thanh gắp một miếng gà xào sả ớt đặt vào trong chén của Diệp Khuynh.

Nhìn miếng thịt trước mắt đã bị ớt nhuộm đỏ, Diệp Khuynh nhíu nhíu mày:

"Được, lát nữa tôi sẽ ăn."

Vết thương trên cánh tay miệng tuy nói đã gần như hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn còn phải chú trọng ăn kiêng.

Bởi vì không tiện từ chối ý tốt của Hứa Ngải Thanh, Diệp Khuynh mới không có từ chối đồ ăn cô ta gắp, bất quá cũng chỉ để vào bát bên cạnh, không động tới.

Hứa Ngải Thanh cũng chú ý tới điều này, "Chị Diệp, chị không thích em sao, vì sao không ăn đồ em gắp cho chị?"

Vốn là không có người nào chú ý tới Diệp Khuynh đang ngồi một bên, nhưng bị Hứa Ngải Thanh nói như vậy, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía Diệp Khuynh."Không có, tôi dự định lát nữa sẽ ăn."

Diệp Khuynh bị tất cả mọi người chăm chú nhìn, cảm thấy miếng thịt gà trước mặt mình ăn cũng không được, mà không ăn cũng không xong.

Vẫn là Giang lão phu nhân mở miệng trước tiên, "Hừ, người không thức thời mới sẽ không cảm kích, Ngải Thanh, con không cần phải để ý đến người khác."

"Dì Giang, không phải, con muốn cùng chị Diệp thân thiết hơn với nhau."

Dáng vẻ của Hứa Ngải Thanh khiến cho người khác đều nhìn thấy đây là Diệp Khuynh sai.

Sắc mặt Giang Ngự lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh, "Sao thế, cô là đang cáu kỉnh với tôi sao?"

Diệp Khuynh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Giang Ngự:

"Tôi không có."

Hứa Ngải Thanh tiếp lời nói, "Chắc là vì chị Diệp còn chưa tha thứ cho em, đều trách em làm chị ấy bị thương."

Nhìn một màn này, Hứa Ngải Thanh căn bản chính là đang dùng đạo đức ép buộc cô, "Không có, tôi ăn ngay đây."

Nếu như lúc này không phải Giang Ngự ở đây, Diệp Khuynh còn lâu mới làm theo ý tứ của Hứa Ngải Thanh.

"Khụ khụ!"

Diệp Khuynh bị sặc vị cay đến mức ho khan.

Rõ ràng Diệp Khuynh mới là người trong cái nhà này, bây giờ trên bàn cơm, Hứa Ngải Thanh cùng bọn hắn cạnh nhau mới giống người một nhà.

Dì Lý đứng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, nhìn Diệp Khuynh bị đối xử như vậy trong lòng đau xót.

"Tôi ăn no rồi, có chút không thoải mái, có thể lên lầu trước không?"

Vừa mới ăn đồ cay, trán Diệp Khuynh bây giờ đã đổ mồ hôi, bất quá vẫn là cố nén không nói ra.

Giang lão phu nhân nhìn thấy Diệp Khuynh đã cảm thấy tâm phiền, khoát khoát tay nói, "Đi nhanh đi, nhìn thấy lại không có tâm tình ăn cơm."

Về đến phòng, Diệp Khuynh suy nghĩ bản thân gả vào Diệp gia hơn một năm nay, mỗi ngày qua đi, hình như cũng không có cái gì có thể hoài niệm.

"Sao thế, cô không hài lòng?"

Âm thanh của Giang Ngự từ cửa ra vào vang lên.

Diệp Khuynh lập tức quay lại, "Không có, thật sự là tôi không thoải mái."

Cô thích Giang Ngự, cho nên dù cho Giang Ngự vì Hứa Ngải Thanh nên thái độ đối với cô không tốt, Diệp Khuynh cũng không hề oán trách hắn.

Giang Ngự ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuynh, để tay lên bụng Diệp Khuynh, hỏi:

"Đứa bé thế nào?"

Lúc này ngữ khí của hắn ôn nhu, khiến cho Diệp Khuynh ngơ ngẩn, "Mới hơn một tháng, không có cảm giác gì."

"Vậy thì tốt, cô nên ăn nhiều một chút."

Giang Ngự lúc nói ra câu này rất dịu dàng, Diệp Khuynh nhìn hắn, trong lòng cũng ôm chờ mong.

Giang Ngự chưa ăn cơm xong đã lên lầu, Giang lão phu nhân dưới lầu vẫn còn đang không vui nói, "Thật không biết cô ta xảy ra chuyện gì, A Ngự từ trước đến giờ chưa từng như thế."

Diệp Khuynh nằm viện lâu như vậy, cũng bởi vì thân phận của Diệp Khuynh nên cô không đi làm, cũng không có ai nói gì.

"Chị Diệp, chị đến rồi, cơ thể khôi phục thế nào?"

Đồng nghiệp nhìn thấy Diệp Khuynh, rất nhiệt tình lại gần.

Diệp Khuynh lộ ra nụ cười, "Ừ, đây là quà tôi mang cho mọi người."

Mấy nhân viên kia đều vô cùng vui vẻ, "Cảm ơn chị Diệp."

Cùng đồng nghiệp nói chuyện xong, Diệp Khuynh liền đứng ở cửa phòng làm việc tổng giám đốc “Đông đông đông!”

"Vào đi."

Trong văn phòng, truyền đến giọng của Trình Ngân.

Diệp Khuynh đi vào, hướng về phía người ngồi ở phía sau bàn làm việc, khẽ gọi:

"Ba, tôi đã về."

Diệp Vĩ Nam ngẩng đầu, đánh giá Diệp Khuynh một phen, vừa cười vừa nói, "Ta nghe nói con nhập viện, thế nào rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Rõ ràng có quan hệ máu mủ tình thâm, nhưng Diệp Khuynh nhìn ông ta lại chưa bao giờ cảm thấy người trước mặt này đối với mình thật sự có tình cha con.

"Đã ổn rồi."

Diệp Khuynh gật nhẹ đầu, nói tiếp, "Nếu không có việc, tôi đi làm việc trước."

"Đợi đã!"

Diệp Vĩ Nam gọi Diệp Khuynh lại.

Trong lòng Diệp Khuynh vang lên tiếng lộp bộp, "Còn có chuyện gì sao?"

Diệp Vĩ Nam sắc mặt có chút khó coi, hơi ngập ngừng, "Ta có một số việc, có chút khó nói."

"Ba còn có điều gì phải ngại ngùng sao?"

Diệp Khuynh lạnh rên một tiếng, nói:

"Từ khi ba coi con là món hàng của mình, trong lòng ba còn có điều gì phải lo lắng?"

Bị con gái mình nói như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Vĩ Nam có chút lúng túng, "Khuynh Khuynh, con đừng nói như vậy, nếu như không phải nhờ ta con còn không thể ở bên cạnh Giang Ngự."

Diệp Khuynh cười lạnh một tiếng, "Nói như vậy, tôi hẳn còn phải cảm ơn ba?"

Nghe được lời này lòng cô thật sự lạnh đi, đây tột cùng là loại ba nào, có thể nói với con gái ruột của mình như vậy, lại còn làm ra dáng vẻ như vậy.

"Đủ rồi, đừng có vuốt mặt không nể mũi."

Sắc mặt Diệp Vĩ Nam đã không giống với ban nãy. Tốt xấu gì cũng là ba của mình, Diệp Khuynh cho dù trong lòng bất mãn đi nữa, cũng không thể cùng Diệp Vĩ Nam gay gắt đến cùng.

Cô nhịn lại tâm tình của mình, "Ông muốn tôi làm cái gì?"

Nhìn thấy con gái dịu giọng, Diệp Vĩ Nam lập tức đổi mặt cười cười, "Cũng không phải là chuyện gì lớn, đối với con mà nói, rất dễ dàng."