Chương 5: Mắt ngươi bị mù sao?

Diệp Khuynh bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng, vẫn rất ngọt, nhưng hương vị đã hoàn toàn thay đổi so với ban nãy.

Dì Lý hỏi, "Thiếu phu nhân, có ngon không?"

Ánh mắt bà ấy nhìn Diệp Khuynh thật giống như đang nhìn con gái của mình, chứa đầy sự yêu chiều cùng vui vẻ.

Diệp Khuynh nở một nụ cười chân thành, "Rất ngọt, cám ơn dì Lý."

Sau khi dì Lý rời đi, Diệp Khuynh khoác một chiếc áo khoác mỏng, cô đã hẹn trước với bác sĩ khám thai. Diệp Khuynh đi một mình, không có ai biết cô là Giang phu nhân. Thế là liền thành thành thật thật xếp hàng.

Thời điểm sắp đến lượt của cô, một người phụ nữ có thai từ trong phòng đi ra, cái thai ước chừng đã bảy, tám tháng, bụng lồi ra rất rõ ràng, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bụng của cô ấy. Duy chỉ có Diệp Khuynh nhìn về phía người đàn ông đi bên cạnh người phụ nữ đang thai kia.

Người đàn ông đó cũng nhìn thấy Diệp Khuynh, động tác đỡ người phụ nữ mang thai trong nháy mắt cứng ngắc, bật thốt lên, "Tiểu Khuynh."

Cô không nghĩ tới, sẽ gặp phải Tạ Vân Thâm ở đây. Ngày cô cùng Giang Ngự kết hôn, Tạ Vân Thâm như một người điên đến náo loạn hôn lễ, bị bảo vệ đánh chỉ còn dư nửa cái mạng. Trên thế giới này, không có người nào yêu Diệp Khuynh nhiều hơn hắn. Diệp Khuynh hướng mắt nhìn đi nơi khác, tâm tình bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng, máu me đầm đìa. Mấy năm nay, tim Diệp Khuynh sớm đã chết, đối với Tạ Vân Thâm cũng chỉ có vĩnh viễn là sự áy náy không thể nào nguôi.

Tạ Vân Thâm nói với người phụ nữ mang thai nói, "Chị, chị ra ngoài chờ em, lát nữa em sẽ trở lại."

Tiếp đó kéo tay Diệp Khuynh, chỉ sợ cô sẽ chạy trốn, "Tiểu Khuynh, có thể nói chuyện vài câu chứ?"

Hắn giữ tay cô rất chặt, Diệp Khuynh biết tính tình của hắn, nếu như cô cự tuyệt hắn hôm nay hắn cũng sẽ không dễ dàng để cho cô đi. Hai người đến một góc hành lang không có người qua lại. Tạ Vân Thâm nhìn cô, ánh mắt hắn một khắc cũng không rời đi.

Diệp Khuynh cuối cùng lên tiếng, "Nếu như không có việc gì, tôi đi trước."

Tạ Vân Thâm lại giữ tay cô lại, "Tiểu Khuynh, em đừng đi."

Diệp Khuynh đẩy hắn ra, biểu lộ lạnh lùng:

"Vị tiên sinh này, tôi đã kết hôn, đừng lôi lôi kéo kéo, để người khác nhìn được không hay."

Yết hầu Tạ Vân Thâm di chuyển, chật vật cười cười, "Anh chỉ là muốn hỏi em dạo gần đây có khỏe không, hôm nay tới bệnh viện là để xem bệnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Khám thai."

Diệp Khuynh bình thản nói. Tạ Vân Thâm liền giật mình, nhìn về phía bụng của cô. Hồi lâu mới khàn khàn nói, "À, vậy thì tốt."

Diệp Khuynh sắp không thở nổi, cô siết chặt nắm đấm, thong thả nói:

"Tạ Vân Thâm, chúng ta đã kết thúc rồi, để tránh hiểu lầm không đáng có, về sau gặp lại chúng ta hãy xem như không biết nhau, đừng để cả hai đều không dễ chịu."

Tạ Vân Thâm nhìn biểu cảm trên gương mặt Diệp Khuynh không thay đổi, bên trong cổ họng căng lên, có ngàn vạn câu muốn nói nhưng một chữ cũng không nói được.

Diệp Khuynh quay người đi, không mảy may lưu luyến. Cô vừa ra đến hành lang đã nhìn thấy Hứa Ngải Thanh . Bước chân Diệp Khuynh hơi ngừng lại, bên trong ánh mắt phảng phất bị ai đó ném vào một hòn đá, tạo nên gợn sóng lớn.

Hứa Ngải Thanh chậm rãi đi qua, cẩn thận đỡ lấy cô, "Chị Diệp, em nghe dì Lý nói chị tới kiểm tra thân thể, không có vấn đề gì chứ?"

Nói xong, ánh mắt chuyển qua bóng người trong hành lang phía sau Diệp Khuynh. Tạ Vân Thâm đi tới, lưu luyến không rời liếc Diệp Khuynh một cái, quay người đi.

Diệp Khuynh nói, "Không có vấn đề gì, cô tìm tôi có việc gì?"

"Không có việc gì, em biết chị hôm nay xuất viện nên tới đón chị."

Hứa Ngải Thanh dừng một chút, nói tiếp, "Em đã tới một hồi lâu, thấy chị đang bận nên không dám quấy rầy."

Diệp Khuynh nhìn cô ta, khóe miệng cong cong, "Không có gì, vừa rồi tình cờ gặp lại bạn trai cũ, nói với nhau vài câu mà thôi."

.....

Diệp Khuynh vừa đi ra bệnh viện,đã thấy Giang Ngự ở cửa ra vào. Mặt trời trên đỉnh đầu, hắn lười biếng dựa vào thân xe, một thân trang phục màu đen, bao lấy thân thể cao ngất của hắn. Giang Ngự từ trước đến nay ngũ quan sắc bén, dưới ánh mặt trời lại trở nên nhu hòa rất nhiều.

Hứa Ngải Thanh kéo tay Diệp Khuynh, Diệp Khuynh không kịp phản kháng, chỉ có thể bị cô ta kéo đến trước mặt Giang Ngự. Giang Ngự chỉ nhàn nhạt liếc Diệp Khuynh một cái, sau đó ôm lấy Hứa Ngải Thanh lên tay lái phụ. Mùi hương tỏa ra từ trên người hắn bay tới, đều là cảm giác vô cùng bạc tình bạc nghĩa.

Hứa Ngải Thanh vui vẻ nói chuyện với Giang Ngự, "Em xem vết thương của chị Diệp, khôi phục rất tốt, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo."

Giang Ngự không quá cảm thấy hứng thú ừ một tiếng. Diệp Khuynh nhìn ót Giang Ngự, hồi tưởng lại cảnh mình bị thương ngày hôm đó. Lúc đó đại khái là cô bị đau nên sinh ra ảo giác, cô vậy mà lại cảm thấy Giang Ngự đang khẩn trương vì mình.

Ai, vẫn là cô đang chê đao đâm không đủ sâu, Diệp Khuynh giễu cợt nghĩ.

Xe chậm rãi hướng về nhà. Trong lúc đang chờ đèn xanh đèn đỏ, Hứa Ngải Thanh tựa trên vai Giang Ngự, cùng hắn xem ảnh chụp trong điện thoại.

"Đây là lúc đầu năm, em trên đường đến Luân Đôn , khi đó tuyết rơi rất lớn, em rất muốn cùng anh đắp người tuyết."

Lại trượt phải qua một tấm khác:

"Đây là lễ giáng sinh."

Diệp Khuynh từ góc độ này nhìn thấy điện thoại của Hứa Ngải Thanh, tất cả đều là cô ta tự chụp. Không có gì đẹp, Diệp Khuynh nhắm mắt lại ngủ. Giọng nói của Hứa Ngải Thanh dịu dàng, mặc dù nói chuyện không ngừng, nhưng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy phiền.

Bởi vì đang lái xe, Giang Ngự ngẫu nhiên nhìn một chút, không đáp lời. Chỉ trong chốc lát, Hứa Ngải Thanh đã trượt đến vài tấm hình chụp hôm nay. Trong tấm ảnh là bóng lưng của Diệp Khuynh, Tạ Vân Thâm đang kéo tay cô, nhìn cả hai rất mập mờ. Hứa Ngải Thanh chỉ dừng lại nửa giây sau đó rất nhanh trượt đi, phảng phất chỉ là vô tình. Thế nhưng Giang Ngự đã nhìn thấy cả rồi. Hắn không lên tiếng, thậm chí một điểm biểu tình biến hóa cũng không có.

Hứa Ngải Thanh lẳng lặng nhìn hắn, cất điện thoại di động đi, "Được rồi, ảnh chụp xem xong rồi."

Lời vừa dứt, Giang Ngự bỗng nhiên một chân đạp thắng gấp, xe theo quán tính vẫn hướng phía trước, đυ.ng phải chiếc xe phía trước bọn họ. Trong nháy mắt, Diệp Khuynh theo bản năng che chắn bụng, hoảng sợ mở to hai mắt.

"Sao thế?"

Ngực Diệp Khuynh đập kịch liệt. Hứa Ngải Thanh cũng sợ hãi, nhìn chằm chằm phía trước. Giang Ngự mặt không thay đổi buông tay lái, còn rảnh rỗi rút ra một điếu thuốc. Chủ chiếc xe phía trước đi tới, dùng sức đập vào cửa sổ xe:

"Mắt mày bị mù à? Xuống đây cho tao!"

Hứa Ngải Thanh lo lắng giữ lấy tay Giang Ngự, "A Ngự, giảng hòa là được rồi, đừng tức giận."

Giang Ngự trấn an cô ta, điền một tờ chi phiếu, kéo cửa kính xe xuống ném lên người đàn ông bên ngoài. Người đàn ông bị hành động này của Giang Ngự chọc tức, mặt mũi dữ tợn, hắn bắt được cổ áo Giang Ngự, mắng, "Con mẹ nó mày có ý tứ gì? A! Tao cần chút tiền dơ bẩn này của mày sao? Tao...... A!!!"

Hắn còn chưa mắng xong, Giang Ngự bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, trở tay bẻ một phát doạ cho hắn ngừng chửi mắng. Tay của người đàn ông kia như bị gãy, bị bẻ thành hình dạng quỷ dị, đau đến mức nằm rạp trên mặt đất kêu to.

Diệp Khuynh nhìn một màn này. Giang Ngự đích xác hung ác, nhưng chưa từng giống bộ dạng hôm nay, vô duyên vô cớ phát cáu.

Hắn sao lại như thế?