Chương 4: Ăn ngọt dễ chịu

Tính khí của hắn chợt thay đổi khiến cho Hứa Ngải Thanh bên cạnh ngơ ngác. Một giây sau, Giang Ngự đã đi ra ngoài. Diệp Khuynh bắt được quần áo Giang Ngự giống như nắm được phao cứu mạng.

Trên người hắn rất thơm. Mùi hương kia tiến vào mũi Diệp Khuynh, dường như len lỏi, xâm nhập vào trong cơ thể, khiến cô quên đi sự đau đớn trên tay. Cô chậm rãi nháy mắt, Giang Ngự bước rất nhanh, động tác vô cùng khẩn trương, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ. Nhưng cô có thể thấy rõ ràng Hứa Ngải Thanh đang đuổi theo phía sau Giang Ngự. Cô ta sắp theo không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vận động mạnh mà trở nên tái nhợt.

Nhưng cuối cùng vẫn đi theo bước chân, cùng nhau lên xe.

Giang Ngự lái xe, Diệp Khuynh ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Hứa Ngải Thanh ngồi sau lưng Diệp Khuynh, âm thanh nho nhỏ yếu ớt xin lỗi:

"Thật có lỗi với chị Diệp, đều là lỗi của em, nếu như em không ăn bánh khúc, chị cũng sẽ không có chuyện, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Diệp Khuynh bị cô ta làm phiền, không nói gì. Hứa Ngải Thanh thế mà lại khóc, âm thanh yếu đuối, khiến cho đàn ông nghe thấy đều mềm lòng. Diệp Khuynh nhắm mắt lại.

Cô bị phỏng rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì đang mang thai, bác sĩ chỉ có thể cho cô xoa thuốc ngoài da, đau đớn sau đó đều phải cứng rắn chịu đựng. Nhưng Diệp Khuynh một giọt nước mắt cung không rơi, một thân đầm đìa mồ hôi, cơn sốt cũng đã giảm bớt. Đây là chuyện tốt. Cô từ trước đến nay đều thích tự an ủi bản thân. Mọi chuyện đều giữ trong lòng.

Nằm một lúc, Diệp Khuynh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra theo khe cửa phòng bệnh nhìn ra bên ngoài, thấy Giang Ngự cùng Hứa Ngải Thanh đang ôm nhau trong lối đi nhỏ. Hứa Ngải Thanh trong ngực Giang Ngự khóc đến bả vai phát run, Giang Ngự nhẹ tay vuốt ve sống lưng cô ta, đang an ủi cô ta. Diệp Khuynh cười, hai năm qua, Giang Ngự chưa từng một lần dịu dàng với cô như vậy. Cho dù là trên giường.

Sau đó cô đóng cửa, nằm lên giường ngủ. Vết thương trên tay còn đau vô cùng, mất rất lâu, Diệp Khuynh mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà cô ngủ không sâu, lúc đang nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có người đi vào, Diệp Khuynh không mở nổi mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn hình dáng người tới.

Người kia đút cho cô thứ gì đó, Diệp Khuynh mấp máy môi, là đường. Đường rất ngọt, ngọt như lúc Giang Ngự hôn cô, gióng như hương vị trên môi hắn. Diệp Khuynh nở nụ cười.

"Phu nhân?"

Có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Diệp Khuynh

"Phu nhân cô không sao chứ?"

Diệp Khuynh mở to mắt, là Tống Diên. Tống Diên đeo găng tay y tế, ngồi xuống bên cạnh giường:

"Phu nhân mơ thấy gì vui sao, miệng lúc ngủ luôn cười."

Diệp Khuynh lấy lại tinh thần, không để ý đến câu hỏi của Tống Diên. Trong miệng vẫn còn vị ngọt, chỉ là rất nhạt, giống như ảo giác. Diệp Khuynh ngồi dậy, không để ý tới những thứ khác hỏi, "Vừa rồi, Giang Ngự đã tới đây sao?"

- Giang thiếu?

Tống Diên nghĩ nghĩ, "Tôi cũng không rõ, cậu ấy gọi cho tôi đến đây, lúc đến tôi cũng không thấy cậu ấy."

Diệp Khuynh giật miệng môi dưới, hẳn là cô suy nghĩ nhiều rồi. Người như Giang Ngự, hận không thể ăn thịt cô, làm sao nghĩ quẩn tới đút cho cô ăn. Đúng là nằm mơ rồi.

Tống Diên trong lúc thay thuốc nhìn thấy vết thương cuẩ Diệp Khuynh, mặt biến sắc, "Buổi sáng không phải còn rất tốt sao, sao lại thành như thế này?"

Hắn còn tưởng là vết thương nhỏ. Diệp Khuynh liếc mắt nhìn, "Lúc chiên bánh khúc không may bị nổ dầu."

"Bánh khúc?"

Biểu cảm của Tống Diên không tốt lắm, "Dầu chiên bánh khúc rất dễ bị phỏng, huống chi cô còn đang là bệnh nhân, Giang Ngự hắn…"

Có vài lời thiếu chút nữa đã thốt ra.

Diệp Khuynh đương nhiên biết gạo nếp nổ là chuyện rất nguy hiểm. Nhưng nếu như không đi làm, Hứa Ngải Thanh chắc chắn sẽ biện pháp khiến cô phải làm. Vết thương này có khi lại là nhẹ nhất. Lúc thay thuốc rất đau. Diệp Khuynh lại giống như không có cảm giác gì, bình tĩnh tựa ở đầu giường, dùng một cái tay khác chơi điện thoại.

Tống Diên nhìn cô một cái, "Trước mặt bác sĩ không cần chịu đựng, nếu cô đau thì cứ nói, nếu không tôi sẽ không nhẹ tay."

Diệp Khuynh ngữ điệu không hề lo lắng :

"Không sao."

Cô thế này, khiến cho Tống Diên nhớ tới một chuyện xảy ra vào năm ngoái. Diệp Khuynh cùng Giang lão phu nhân quan hệ từ trước đến nay không hào thuận, có một lần không biết chuyện xảy ra mâu thuẫn gì, lão phu nhân đẩy cô từ lầu hai xuống, không cẩn thận làm rách mạch máu trên cổ, thười điểm Tống Diên chạy đến, Diệp Khuynh thân thể gầy yếu nằm ở trong vũng máu. Khi đó Diệp Khuynh còn có thể khóc, vừa khóc vừa gọi tên Giang Ngự.

Thế nhưng Giang Ngự lúc đó đối với Diệp Khuynh luôn như một tảng đá lạnh. Lúc đó hắn mỗi lần nhìn Diệp Khuynh đều cảm thấy phiền chán, vô tình đến máu lạnh, đừng nói là cứu cô. Từ đó về sau, chỉ cần không chết, Diệp Khuynh đều không coi là chuyện lớn.Nếu chỉ đau cô đều có thể nhẫn nhịn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của Tống Diên.

Người vào là Hứa Ngải Thanh, cô ta mang theo gương mặt tràn đầy áy náy, khổ sở nhìn Diệp Khuynh, "Chị Diệp, chị có đói không? Em mua canh cho chị."

Diệp Khuynh rất khách khí, "Cảm ơn cô, tôi không đói bụng, ngồi đi."

Hứa Ngải Thanh nhìn cánh tay của Diệp Khuynh, cắn môi, hốc mắt lại đỏ lên. Diệp Khuynh biểu lộ nhàn nhạt nhìn điện thoại.

Tống Diên bôi thuốc xong, nóivới Diệp Khuynh, "Xong rồi, buổi tối nếu phu nhân còn đau, tôi lại đến."

Diệp Khuynh để điện thoại di động xuống, nhàn nhạt cười nói, "Làm phiền bác sĩ Tống rồi."

Lại nhìn về phía Hứa Ngải Thanh, "Hứa tiểu thư cũng đi về trước đi, tôi bây giờ rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Hứa Ngải Thanh muốn nói gì đó, nhưng Diệp Khuynh đã nằm xuống. Cô ta không thể làm gì khác hơn là đi theo Tống Diên cùng nhau ra ngoài.

Tống Diên nói, "Hứa tiểu thư, tôi tiện đường để tôi đưa cô về?"

Hứa Ngải Thanh hơi run run. Tống Diên đã theo Giang Ngự từ rất lâu, lúc Hứa Ngải Thanh cùng Giang Ngự quan hệ còn tốt, Tống Diên gọi Hứa Ngải Thanh là chị dâu.

Cô ta có chút thương cảm, "Tống Diên, hai năm này, trong nhà có phải đã xảy ra rất nhiều chuyện?"

Tống Diên khách khí nói, "Tôi chỉ là bác sĩ của Giang thiếu, công sự không nhúng tay, việc tư không xen vào, chuyện cụ thể thế nào cô vẫn nên hỏi Giang thiếu."

"Cậu cùng chị Diệp quan hệ có vẻ không tệ, chị Diệp với A Ngự, có phải quan hệ cũng rất tốt?"

Hứa Ngải Thanh hỏi có chút gấp gáp. Tống Diên lập tức hiểu Hứa Ngải Thanh muốn biết cái gì. Hắn cười ý vị không rõ, nhìn Hứa Ngải Thanh nói, "Hứa tiểu thư, cô yên tâm đi, trong lòng Giang thiếu, cô so bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều quan trọng hơn."

Nằm viện một tuần, vết thương của Diệp Khuynh mới miễn cưỡng lành lại. Cô vốn có thể không nằm viện, chỉ là không muốn ở trong nhà nhìn thấy Giang Ngự cùng Hứa Ngải Thanh tình chàng ý thϊếp, cho nên dứt khoát ở lại đây.

Ngày xuất viện, dì Lý đi làm thủ tục xuất viện, trước khi đi nói với Diệp Khuynh, "Thiếu phu nhân, nếu cô cảm thấy ở trong phòng bệnh nhàm chán, phía dưới có hoa viên, có rất nhiều người, có thể đi tản bộ."

Nói xong từ trong túi móc ra mấy viên kẹo, kín đáo đưa cho Diệp Khuynh. Diệp Khuynh xòe bàn tay ra, nhìn chằm chằm kẹo trong tay, "Dì Lý, sao lại có kẹo ở đây?"

"Trên đường tới bệnh viện tôi thuận tiện mua."

Dì Lý cười nói:

"Vết thương của thiếu phu nhân nghiêm trọng như vậy, mà cô cũng không khóc, kỳ thực tôi biết trong lòng cô khó chịu, nên nghĩ để cô ăn chút ngọt, có thể dễ chịu hơn."