Diệp Khuynh ngơ ngác, “Sao anh lại nói như vậy?”
“Thế nào? Tôi nói không đúng sao?” Đây chính xác là điều Giang Ngự đang suy nghĩ trong lòng.
Nếu Diệp gia đã dùng mọi thủ đoạn để đưa Diệp Khuynh đến bên cạnh hắn, vậy hắn cũng sẽ không để Diệp Khuynh được sống tốt.
Khuôn mặt Diệp Khuynh mang theo cay đắng, cô nhếch môi, “Nếu điều đó làm anh cảm thấy vui vẻ thì cứ như vậy đi.”
Từ trước đến nay, khi ở trước mặt Giang Ngự, Diệp Khuynh không biết nên nói điều gì, cũng cảm thấy không có điều gì cần phải giải thích với hắn.
Đối diện với phản ứng của Diệp Khuynh, Giang Ngự có chút ngạc nhiên, hắn đứng lên nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ, qua hết hôm nay là có thể ra viện, cô đừng cố ở bệnh viện làm ra vẻ đáng thương.”
Nghe hắn nói muốn cô xuất viện, Diệp Khuynh nghĩ tới lời dặn của bác sĩ lúc đến kiểm tra cho cô, cô vội nói với Giang Ngự: “Bác sĩ dặn tôi cần tĩnh dưỡng ở đây một tháng.”
“Ý của cô là ở nhà sẽ không thể tĩnh dưỡng sao?” Giang Ngự hỏi cô với giọng điệu gay gắt.
Diệp Khuynh do dự một chút, “Tôi không có ý đó, chẳng qua là…”
Về nhà sẽ không tránh khỏi việc mẹ Giang tỏ thái độ với cô, nếu thấy cô liên tục nằm trên giường, đoán chừng bà ấy sẽ lại lấy cớ chửi mắng.
“Vậy thì không cần nói nữa, ngày mai tôi sẽ cho người làm thủ tục xuất viện.” Giang Ngự nói xong, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Khuynh liền lập tức rời khỏi đó.
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào dám phản bác lời Giang Ngự nói. Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Thần liền tới làm thủ tục xuất viện cho cô.
Tề Thần cầm thủ tục xuất viện đến trước mặt Diệp Khuynh nói: “Phu nhân, thủ tục đã làm xong, chúng ta đi thôi.”
Diệp Khuynh gật đầu. Thời gian này cô cảm thấy bản thân rất có duyên với bệnh viện. Cách đây không lâu, cô phải vào bệnh viện vì bỏng, tính đến hôm nay còn chưa đầy hai tuần.
Lúc đầu mẹ Giang nhìn Diệp Khuynh đã không vừa mắt việc cô biến mất liên tục nhiều ngày, mỗi lần bà ta nhìn thấy cô đều vô cùng cay nghiệt.
“Đi rót cho tôi ly trà nóng.” Mẹ Giang vừa mới dứt lời, đã thấy Ngải Thanh từ phòng bếp đi ra, “Bác gái, đây là trà nóng con pha cho bác.”
Nhìn thấy Hứa Ngải Thanh, mẹ Giang liền nở nụ cười vừa lòng, “Ôi chao! Ngải Thanh, không cần phiền đến con như vậy, con là khách, sao có thể để con làm mấy việc này được.”
Lúc nói chuyện, mẹ Giang còn cố ý liếc mắt nhìn về phía Diệp Khuynh.
“Phu nhân, đây là thuốc đông y ngài cần.” người làm lập tức bưng chén đến, sau đó nói với Diệp Khuynh: “Thiếu phu nhân nên uống thuốc lúc còn nóng, bên này đã chuẩn bị sẵn mứt trái cây rồi ạ.”
Phòng khách bỗng tràn ngập mùi thuốc đông y, mẹ Giang cau mày, che mũi hỏi: “Dì Lý, đây là cái gì? Mau đem ra chỗ khác.”
“Thưa phu nhân, đây là thuốc an thai của thiếu phu nhân.” Dì Lý trả lời, trên mặt còn mang theo ý cười.
Nghe được ba chữ thuốc an thai, mẹ Giang lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào bụng Diệp Khuynh, “Thuốc an thai? Cô mang thai rồi?”
Mặc dù không có ý định giấu diếm nhưng Diệp Khuynh cũng chưa từng nghĩ sẽ nói sớm về việc mang thai, biết không giấu được, cô cũng chỉ gật đầu một cái, “Vâng, đã hơn hai tháng rồi.”
Nghe được Diệp Khuynh mang thai, mẹ Giang lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười đi tới trước mặt cô, “Mang thai sao lại không nói sớm cho mẹ biết, mau tới đây ngồi xuống nào.”
Thái độ lúc này khác biệt quá lớn, làm cho Diệp Khuynh cảm thấy không biết có phải mình đang nằm mơ không, cô bị mẹ Giang kéo lại chỗ ngồi.
Ngồi trên ghế sofa cô nói: “Mẹ, con không sao.”
“Thế nào là không sao, mang thai thì phải chăm sóc thật tốt, không thể hoạt động tuỳ tiện được.” Mẹ Giang nói rồi trực tiếp đem thuốc an thai trong tay dì Lý đưa tới cho cô.
Nhìn chén thuốc trước mặt, trong lòng Diệp Khuynh có chút sợ hãi, nhưng Giang Ngự muốn cô xuất viện sớm, cô thật sự lo lắng đứa trẻ có vấn đề gì nên mới nhờ dì Lý mang tới một chén thuốc an thai.
Vốn ban đầu mẹ Giang còn đang vui vẻ trò chuyện với Hứa Ngải Thanh, thấy Diệp Khuynh vừa đến liền cướp mất sự chú ý, sắc mặt cô ta lập tức trở lên khó coi. Ngay sau đó khuôn mặt cô ta tràn đầy vui vẻ nói: “Chúc mừng chị Diệp mang thai nha, A Ngự biết được nhất định sẽ rất vui mừng.”
Kể từ lúc Hứa Ngải Thanh trở về, gần như mỗi ngày đều ở nhà họ Giang, hơn nữa cô ta cũng không cảm thấy mình là người ngoài dù chỉ một chút.
“Anh ta đã biết rồi.” Diệp Khuynh lấy tay sờ bụng, sau đó nhìn Hứa Ngải Thanh nói: “Cũng không làm phiền cô nhọc lòng nói cho Giang Ngự.”
Thật không biết Hứa Ngải Thanh làm thế nào nhìn ra được Giang Ngự sẽ vui mừng nếu biết tin cô mang thai, từ khi biết mình mang thai cô chưa từng thấy được nụ cười thật lòng của Giang Ngự.
Nghe xong lời của Diệp Khuynh, sắc mặt Hứa Ngải Thanh có chút lúng túng, “Vậy sao? Là do em nhiều lời rồi.”
Đúng lúc Giang Ngự trở về, thấy mẹ hắn vậy mà đang cười nói với Diệp Khuynh, liền có chút không hiểu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy vậy, mẹ Giang trực tiếp đứng dậy kéo Giang Ngự qua một bên, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được hỏi hắn: “Làm sao con lại không nói cho mẹ biết Diệp Khuynh mang thai rồi?”
Giang Ngự nhíu mày hỏi lại: “Ai nói cho mẹ biết?”
“Con quan tâm ai nói cho mẹ biết làm gì, mặc dù mẹ vẫn không thích cô ta như trước, nhưng trong bụng cô ta dù sao cũng là con cháu nhà họ Giang. Nhất định phải bảo vệ cho tốt, sau khi cô ta sinh ra đứa bé thì liền ly hôn đi.”
Đối với ý trong lời của mẹ Giang, Giang Ngự hoàn toàn hiểu rõ, nhưng không biết vì sao khi nghe đến việc ly hôn thì trong lòng hắn lại có một chút kháng cự.
“Mẹ, chuyện này con tự hiểu rõ, con mang cô ấy lên lầu trước.” Giang Ngự nói xong liền xoay người kéo Diệp Khuynh trở về phòng.
Mẹ Giang rất coi trọng đứa bé này, Giang Ngự có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói thẳng.
“A Ngự, cẩn thận một chút.” Diệp Khuynh mặc dù mang thai nhưng cơ thể trông vẫn rất mảnh mai. Giang Ngự dùng sức nắm lấy cổ tay cô, khiến cổ tay lập tức đỏ lên.
Giang Ngự ngăn Diệp Khuynh lại sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào bụng cô một lúc lâu rồi hỏi: “Thế nào? Không dùng được thủ đoạn với tôi liền dùng biện pháp với mẹ tôi, để bà biết cô mang thai thì tôi không thể làm gì cô à?”
Nghe được lời này cùng với giọng điệu của Giang Ngự, trong lòng Diệp Khuynh đột nhiên nổi lên một hồi lo lắng, theo bản năng che bụng mình, “Anh, anh muốn làm gì?”
“Diệp Khuynh, tôi đã nói qua, ở trước mặt tôi đừng có tuỳ tiện bày mưu tính kế. Đứa bé này, nếu như tôi nói không muốn, một phút nó cũng không thể tồn tại.”
Diệp Khuynh biết rõ đứa bé này có là do ngoài ý muốn, từ sau lần bị tính kế phát sinh quan hệ với Giang Ngự, giữa hai người cũng không xuất hiện lần nào nữa.
Chẳng qua cô vẫn nghĩ rằng dù sao đây cũng là con của hắn, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Diệp Khuynh lắc đầu, “Không được, Giang Ngự, đây cũng là con của anh. Anh sờ một cái đi, anh có thể cảm nhận được con mà.”
Vừa nói Diệp Khuynh vừa nắm lấy tay Giang Ngự đặt trên vùng bụng nhô lên của mình, “Anh hãy thật sự dùng tâm của mình để cảm nhận đi, đây là con của anh đó.”
Bây giờ trong lòng Diệp Khuynh rất hoảng hốt, cô biết dựa vào năng lực của Giang Ngự, cho dù sinh con đủ ngày, hắn cũng có biện pháp làm cho đứa bé này biến mất.
Giang Ngự rút tay ra, lùi về phía sau trả lời: “Vẫn là câu nói đó, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ để cô yên ổn sống ở đây.”
Ngược lại bây giờ mẹ Giang cũng đã biết, cuộc sống của Diệp Khuynh ở đây nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với trước kia, chỉ cần Giang Ngự không cố ý làm khó Diệp Khuynh.