Chương 11: Từ chối nói xin lỗi

Hiệu suất làm việc của Tề Thần rất nhanh, thêm vào việc khách sạn là của Giang Ngự, không bao lâu sau, hắn đã gửi video cắt từ camera qua điện thoại cho Giang Ngự.

Sau khi xem toàn bộ video, Giang Ngự nổi giận đùng đùng đi vào phòng bệnh của Diệp Khuynh: “Cô đứng lên!”

Từ lúc Diệp Khuynh được chuyển vào phòng bệnh đã tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy Giang Ngự, thế là vẫn vờ ngủ.

Cô rất yếu ớt hỏi hắn: “Sao thế?”

Người đàn ông trước mặt ném điện thoại di động lên trên chăn của Diệp Khuynh: “Tự mình xem đi, cô còn giảo biện không thừa nhận, video quay rất rõ, cô còn gì muốn nói?”

Diệp Khuynh cầm điện thoại di động lên, xem video, tình huống lúc đó cô rất rõ ràng, cô đưa tay ra là muốn kéo Hứa Ngải Thanh, không nghĩ tới lại bị hiểu lầm là đẩy Hứa Ngải Thanh xuống nước.

Cô giẫy giụa muốn ngồi xuống: “Không phải, tôi thật sự không đẩy cô ta, tôi muốn kéo cô ấy lại.”

Diệp Khuynh khổ sở, rõ ràng lời cô nói là sự thật, nhưng lại không ai tin tưởng mình.

Giang Ngự nắm chặt cổ tay Diệp Khuynh, khiến cho Diệp Khuynh nhịn không được bị đau kêu lên một tiếng: “Anh muốn làm gì?”

Không để ý tới Diệp Khuynh mới vừa có triệu chứng sinh non, Giang Ngự kéo cô đến phòng bệnh Hứa Ngải Thanh: “Tự mình đi xin lỗi Ngải Thanh, nếu như cô ấy tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ không nói gì.”

Thân thể Diệp Khuynh yếu ớt chống cự, sống chết cũng không chịu đi về phía trước, lắc đầu nói: “Tôi không đi, chuyện này tôi không sai, tôi sẽ không xin lỗi.”

Cô muốn nói là Hứa Ngải Thanh cố ý muốn hãm hại mình, nhưng bây giờ trong tình huống này, cho dù cô có nói cũng không có ai tin tưởng.

“Diệp Khuynh, cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Giang Ngự vừa nói vừa dùng sức kéo tay Diệp Khuynh.

Thân thể vốn đã suy yếu, lại thêm đứa bé trong bụng, Diệp Khuynh không dám giãy dụa quá mạnh, chỉ có thể đi theo Giang Ngự tới phòng Hứa Ngải Thanh.

Trước khi hai người đi vào, trên khuôn mặt Hứa Ngải Thanh vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, sau khi thấy Giang Ngự, lập tức mỉm cười: “A Ngự, anh về rồi!”

Sau đó ánh mắt nhìn đến Diệp Khuynh mặc quần áo bệnh nhân đứng phía sau, đổi thành vẻ mặt lo lắng thâm tình, vừa muốn xuống giường vừa hỏi: “Chị Diệp sao thế, có phải ban nãy chị cũng bị thương không?”

Kỳ thực trong lòng Hứa Ngải Thanh rất hiểu đây vốn là do cô ta sắp xếp, nhưng tất nhiên cô ta sẽ không nói ra.

Giang Ngự thấy thế, vội vàng đi đến bên người Hứa Ngải Thanh, đỡ lấy cô, dùng thanh âm dịu dàng nói: “Em vừa được cấp cứu, cơ thể còn rất yếu, đừng xuống giường.”

“Vậy được, nhưng anh nói cho em biết, chị Diệp bị sao thế?” Hứa Ngải Thanh mở miệng một tiếng chị Diệp, chỉ sợ trong phòng bệnh này, Diệp Khuynh không được chú ý đến.

Giang Ngự liếc Diệp Khuynh một cái, chậm rãi nói: “Có thể có chuyện gì, làm chuyện xấu, tự hù dọa mình.”

“Không có việc gì, tôi đi đây.” Diệp Khuynh cảm thấy mình có thể rất hào phóng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Ngải Thanh cùng Giang Ngự ở bên cạnh nhau, trong lòng cô vẫn không nhịn được cảm giác đau đớn.

“Tôi bảo cô tới làm gì, cô quên rồi sao?” Giọng nói của hắn lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào, cho dù ai cũng sẽ không tin được rằng hắn đang nói chuyện cùng Diệp Khuynh, vợ của hắn,

Diệp Khuynh nắm chặt tay thành nắm đấm, thấy Hứa Ngải Thanh được Giang Ngự ôm vào trong lòng, mặt mũi đắc ý, hít một hơi thật sâu: “Tôi nói, tôi không làm sai, tôi cũng không đẩy cô ta, cho nên tôi sẽ không xin lỗi.”

“Cô!” Giang Ngự vừa muốn đứng dậy, liền bị Hứa Ngải Thanh giữ chặt.

Hứa Ngải Thanh nở một nụ cười yếu ớt nhìn Diệp Khuynh: “Chị Diệp, em không trách chị, em đã nói với A Ngự, là em không cẩn thận, là anh ấy hiểu lầm, chị về phòng bệnh trước đi.”

Hứa Ngải Thanh đã nói như vậy, Giang Ngự cũng sẽ không ép Diệp Khuynh tới đường cùng: “Không cút đi còn ở lại đây chướng mắt làm cái gì?”

Có thể rời đi, Diệp Khuynh còn vui muốn chết, chỉ có điều sau khi trở về phòng bệnh, lại gặp được một vị khách không mời mà đến.

“Ba, sao ba lại tới đây?”

Hai tháng hai lần đến bệnh viện, Diệp Khuynh thực sự kinh ngạc, người ba này vậy mà có thể tới thăm mình.

Diệp Vĩ Nam nghe được âm thanh lúng túng cười cười: “Ba nghe nói con nhập viện rồi, tới xem con một chút, thế nào rồi?”

“Có lời gì, cứ việc nói thẳng.” Diệp Khuynh trở lại trên giường, nhìn Diệp Vĩ Nam, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa.

Bây giờ Diệp Vĩ Nam nhất định phải trông cậy vào Diệp Khuynh, dù cho đối với Diệp Khuynh bất mãn, cũng vẫn tươi cười nói tiếp: “Thật sự tới thăm con một chút, con xem, ba còn mua hoa quả cho con.”

Diệp Khuynh nhìn sang, giỏ trái cây đủ loại, nhưng bên trong phần lớn đều là những loại mình không thích ăn hoặc thậm chí còn không thể ăn được.

Diệp Khuynh gật gật đầu: “Nếu không có việc thì con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Diệp Vĩ Nam thấy Diệp Khuynh làm bộ muốn nằm xuống, gấp gáp tiến lên một bước: “Ai, Khuynh Khuynh, chúng ta nói chuyện một chút?”

Nhìn xem, đây là phản ứng tới thăm bệnh nhân sao, Diệp Khuynh nói: “Ba, có chuyện gì cứ nói, không cần vòng vo.”

Cô thật sự rất chán ghét hắn như thế, nếu không bày ra được bộ dạng thân nhân, vậy thì bình thường một chút, biết cái gì nên nói, cái gì nên làm.

“Chỉ là muốn hỏi con, chuyện liên quan tới tiền bạc lần trước ba nói, con đã nói với A Ngự chưa?” Diệp Vĩ Nam chủ động lôi kéo làm quen, gọi tên mụ của Giang Ngự.

“Hỏi rồi.” Sau đó nói tiếp: “Nhưng hắn...”

Lời vừa nói ra được một nửa, Giang Ngự đã đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh nhìn Diệp Vĩ Nam : “Tài chính tôi đã liên hệ với thư ký, ngày mai hẳn sẽ thu xếp xong.”

Nghe thấy thế, Diệp Vĩ Nam vội vàng gật đầu: “Tốt tốt tốt, A Ngự, may mà có con, con cùng Khuynh Khuynh nhất định phải yêu thương nhau.”

Có lẽ là Giang Ngự đã nghe quen lời dối trá, đối với lời này của Diệp Vĩ Nam không có bất kỳ phản ứng nào: “Ba yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố Khuynh Khuynh thật tốt.”

Diệp Khuynh để ý, lúc Giang Ngự nói từ “tốt” hắn còn cố ý nhấn mạnh, ý tứ là gì đoán chừng chỉ có hai người hiểu rõ.

Diệp Vĩ Nam đạt được mục đích của mình liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Giang Ngự cùng Diệp Khuynh trong phòng.

Một lúc lâu sau, Diệp Khuynh chậm rãi mở miệng nói: “Trước không phải anh nói không đồng ý, sao bây giờ lại đáp ứng?”

Giang Ngự bắt chéo chân ngồi một bên: “Tôi đột nhiên thay đổi chủ ý, ba của cô mượn tiền của tôi, tôi cảm thấy cô nợ tôi càng nhiều, đến lúc đó sẽ rất thú vị.”

“Anh...” Diệp Khuynh sửng sốt, tiếp lời nói: “Vậy thì không phải càng khiến chúng ta khó chung sống hòa thuận sao?”

Cô cũng không biết vì sao lại hỏi câu này, có thể đó là điều cô luôn mong đợi nhất.

“Chung sống hòa thuận sao, nếu như cô làm tốt thân phận của mình, có lẽ thật sự có thể chung sống hòa thuận đấy.” Lúc Giang Ngự nói câu này, biểu cảm trên mặt giống như đang kể một câu chuyện cười.