Chương 13: Cái tát

Diệp Khuynh thật sự lo lắng Giang Ngự sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi đối với đứa bé, nên vội vàng gật đầu: “Được, tôi sẽ không làm trái ý anh.”

Đứa bé này đối với cô rất quan trọng, nó là kết quả của cô và Giang Ngự. Cô biết, Giang Ngự sẽ không bao giờ yêu mình, đứa nhỏ này... coi như là niềm an ủi của cô đi.

Khi nói ra những lời đó, Giang Ngự còn tưởng rằng cô sẽ gây sự với mình. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thuận theo của cô, không hiểu tại sao lòng hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Biết thế thì tốt.” Tiếng nói vừa dứt, Giang Ngự liền rời đi.

Diệp Khuynh theo cửa trượt xuống. Cô ngồi dưới đất, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, "Con yêu, đừng lo lắng, có mẹ ở đây, con nhất định sẽ an toàn chào đời."

Trước đây, mặc dù mẹ Giang thường xuyên làm khó cô, nhưng điều đó lại không làm Diệp Khuynh quá khó chịu. Bây giờ không có giọng nói của bà ấy, Diệp Khuynh liền cảm thấy ngôi nhà này thật trống vắng.

“Con đi đâu vậy?” Mẹ Giang lo lắng bước tới, nhìn Diệp Khuynh.

Bởi vì biết lý do mẹ Giang đối tốt với mình như vậy nên khi nhìn thấy cảnh này, cô càng không muốn ở nhà, nhẹ nhàng nói: “Con muốn đi trung tâm mua sắm xem có gì để mua cho em bé không.”

Thật ra, cái thai chỉ mới hai tháng, không biết là nam hay nữ, nếu mua đồ thì vẫn còn hơi sớm, nhưng Diệp Khuynh chỉ có thể mượn lý do này để đi ra ngoài mà thôi.

Mẹ Giang gật đầu: “Ra ngoài đi dạo cũng được, mẹ sẽ cho người đi theo con.”

Nghe được lời mẹ Giang nói, Diệp Khuynh lập tức nghĩ tới cảnh tượng một đám người mặc đồ đen đi sau lưng mình trong trung tâm mua sắm, cô vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu mẹ, con tự đi được.”

“Vậy không được, để mẹ xem...” ngay tại thời điểm mẹ Giang muốn lên tiếng, Hứa Ngải Thanh vừa vặn từ bên ngoài vào, “Chị Diệp, chị muốn đi ra ngoài sao, để em đi cùng chị.”

Diệp Khuynh xua tay nói: “Không cần phiền như thế, chị tự đi được.”

Mối quan hệ giữa cô và Hứa Ngải Thanh còn lâu mới tốt như cách xưng hô, từ sau lần ở bể bơi, Diệp Khuynh đã có bóng ma tâm lý đối với người phụ nữ có vẻ bề ngoài trong sáng này.

Khuôn mặt Hứa Ngải Thanh hiện lên vẻ thất vọng: "Chị Diệp, chị cảm thấy em rất phiền sao? Em chỉ muốn có mối quan hệ tốt với chị mà thôi."

Mỗi lần Hứa Ngải Thanh cư xử như vậy, Diệp Khuynh liền không biết nên nói cái gì cho phải, nếu lỡ quá lời thì lại giống như đang bắt nạt cô ta.

“Mẹ thấy chuyện này được đấy. Ngải Thanh rất chu đáo. Có con bé bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm hơn.” Mẹ Giang ngược lại khá hài lòng.

Đã nói đến như vậy, nếu Diệp Khuynh còn phản đối nữa, mẹ Giang có thể sẽ không vui.

Không thể không nói, sản nghiệp của Giang Ngự có ở khắp mọi nơi, tùy tiện đi vào một trung tâm cũng là của hắn.

"Chị Diệp, em vừa gọi cho A Ngự, nói với anh ấy rằng chúng ta đang đi ra ngoài mua một vài thứ. Anh ấy nói nếu muốn mua thứ gì đó, chỉ cần nói tên của anh ấy ra là được." Khi Hứa Ngải Thanh nói những lời này, người nào không biết còn tưởng cô ta rất tốt bụng.

Diệp Khuynh mặt không biểu tình nói: "Không cần, tôi còn có tiền, có thể tự mua thứ mình muốn."

Cô không biết Giang Ngự đã nói gì với Hứa Ngải Thanh trong điện thoại, nhưng rõ ràng những lời này không phải nói với cô.

Diệp Khuynh coi như không có Hứa Ngải Thanh bên cạnh. Cô định đi đến khu vực có đồ trẻ em.

“Khuynh Khuynh?” Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Diệp Khuynh dừng bước.

Đứng đối diện cô chính là người cha Diệp Vĩ Nam cùng mẹ kế Vương Quyên.

“Ừm.” Diệp Khuynh ý tứ gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Vương Quyên, sau đó nói với Diệp Vĩ Nam: “Con đi trước.”

Chính là vì Diệp Vĩ Nam nɠɵạı ŧìиɧ nên mẹ của Diệp Khuynh mới thương tâm mà qua đời. Buồn cười hơn, ngay khi mẹ cô chỉ vừa mất một tháng, ông ta liền cưới Vương Quyên vào cửa, còn mang theo một người em trai mười tuổi.

Khi đó, Diệp Khuynh mới biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà.

“Khuynh Khuynh, mẹ...” Vương Quyên mở miệng gọi Diệp Khuynh, muốn nói lại thôi.

Bị gọi lại, Diệp Khuynh quay đầu lạnh lùng nhìn Vương Quyên nói: "Bà không xứng gọi tôi như vậy. Không phải trước đây tôi đã nói rồi sao?"

"Khuynh Khuynh, tại sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy?" Diệp Vĩ Nam ngay lập tức trách cứ.

Diệp Khuynh hừ lạnh một tiếng, quên bên cạnh còn có Hứa Ngải Thanh, cô châm biếm nói: “Bà ta không phải mẹ của tôi, mẹ tôi đã qua đời hơn mười năm rồi, lấy đâu ra mẹ nữa chứ?”

Cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhiều năm như vậy, cô đã sớm nhìn ra tâm tư của Vương Quyên này.

Diệp Vĩ Nam nghe cô nói như vậy liền nổi giận đùng đùng, giơ tay lên muốn đánh Diệp Khuynh nhưng lại bị Vương Quyên ngăn lại, “Vĩ Nam, anh đừng như vậy, hãy để cho em cùng Khuynh... Diệp Khuynh nói chuyện một chút.”

Trong lòng Diệp Khuynh, Vương Quyên chính là một bạch liên hoa, hơn nữa còn là một bạch liên hoa cao cấp.

“Mẹ biết con luôn không chịu chấp nhận mẹ, nhưng bố con và mẹ thật lòng yêu nhau, còn mẹ con mới là...”

Chỉ là Vương Quyên còn chưa nói xong đã bị một âm thanh cắt ngang.

“Chát!” Diệp Khuynh giơ tay tát Vương Quyên một cái, trên mặt bà ta lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ bừng.

“Diệp Khuynh, con muốn tạo phản rồi phải không?” Diệp Vĩ Nam chắn trước mặt Vương Quyên, giọng nói tức giận còn mang theo đau lòng.

Cô không thèm để ý đến thái độ của Diệp Vĩ Nam, tiếp tục cảnh báo Vương Quyên: “Vương Quyên, tôi cảnh báo bà, nếu tôi còn nghe được lời nào không tốt về mẹ tôi từ bà, thì không đơn giản chỉ là một cái tát đâu.”

Dứt lời, cô cũng không quan tâm đến hai người bọn họ nữa, cất bước đi thẳng.

Đứng một bên chứng kiến tất cả, Hứa Ngải Thanh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, đuổi theo Diệp Khuynh, “Chị Diệp, bộ dạng vừa rồi của chị, thật là...”

Đây là lần đầu tiên cô ta bắt gặp hình ảnh như vậy của Diệp Khuynh. Từ trước đến nay, cô ta vẫn nghĩ Diệp Khuynh là một người phụ nữ nhu nhược cơ.

“Xin lỗi, để cô chê cười rồi.” Diệp Khuynh ngẩng đầu lên, ép cho nước mắt không rơi xuống.

Cô có thể mềm yếu nhưng cô không muốn Hứa Ngải Thanh trông thấy dáng vẻ ấy của mình.

Hứa Ngải Thanh lắc đầu, “Sao lại chê cười chị chứ? Em chỉ là có cảm thấy đáng thương thay cho chị mà thôi, không nghĩ tới gia đình của chị lại như vậy đó.”

Bên ngoài bãi đỗ xe, Diệp Vĩ Nam đau lòng nhìn khuôn mặt của Vương Quyên, “Có phải rất đau không? Con bé Diệp Khuynh là do anh không dạy tốt.”

Ánh mắt của Vương Quyên thoáng qua tia ngoan độc: “Làm sao lại như vậy được, em dù sao cũng là người lớn trong nhà, sau này con bé sẽ dần dần tiếp nhận em thôi.”

Còn cái tát hôm nay phải chịu, bà ta sẽ ghi nhớ kĩ trong lòng.

Vương Quyên tiến lên, nũng nịu dựa vào người Diệp Vĩ Nam, “Vĩ Nam, anh xem Diệp Thạc cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi để vào công ty rồi.”

Diệp Thạc chính là kết quả của việc hai người nɠɵạı ŧìиɧ, hắn so với Diệp Khuynh nhỏ hơn ba tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học. Vương Quyên không muốn công ty Diệp gia rơi vào tay Diệp Khuynh, vậy nên nghĩ hết biện pháp để con trai vào công ty.

“Nói cũng đúng, vậy anh sẽ nói chuyện với Khuynh Khuynh, để con bé lo cho Tiểu Thạc.”

Diệp Vĩ Nam chính là người thích nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy, Vương Quyên nói cái gì, ông ta liền làm cái đó.