Chương 16: Tính Cách Của Thái Tử Thay Đổi

“Ọt Ọt”

Âm thanh này thật đáng xấu hổ.

“Bệ hạ, hôm nay ngài chưa ăn trưa, có muốn truyền thiện không?” Không hổ danh là người nắm chức thái giám tổng quản nhiều năm, có trí tuệ rất sáng suốt.

Lục Thừa Thiên biết, cách tốt nhất để giảm bớt xấu hổ là để người trong cung chuẩn bị thiện.

Tuy nhiên, nhìn Thái Tử ăn ngon như vậy, hắn vô thức nói: “Đây là món ăn gì, tại sao trẫm chưa từng thấy qua?”

“Cơm tự hâm nóng, nhưng chỉ còn cái này thôi.”

Lục Trạch Húc không thể ăn mảnh một mình được nữa, liền lôi trong túi ra xúc xích, sô cô la và trứng còn sót lại.

"Những thứ này hương vị rất tuyệt."

Lục Thừa Thiên lúc đầu còn có chút do dự, chế độ ăn uống của hắn cũng có tiêu chuẩn, đồ ăn bên ngoài nào cũng phải kiểm tra độc trước.

Tuy nhiên, nhìn thấy trong mắt Thái Tử lộ rõ

vẻ tiếc hận nhưng vẫn giả vờ hào phóng, không hiểu sao hắn lại có tâm trạng trêu chọc, chính xác nhặt một miếng sô cô la lên rồi cắn một miếng.

Lục Trạch Húc trong lòng rỉ máu, đây là miếng cuối cùng rồi!

Lục Thừa Thiên lúc đầu nhai cau mày, nhưng càng nhai càng thấy ngon, ít người biết hắn rất thích đồ ngọt.

Chỉ có thái giám tổng quản đứng một bên là kinh ngạc, trước khi Hoàng Thượng lên ngôi có bị người xấu hạ độc, suýt chút nữa đã không qua khỏi.

Từ đó trở đi Hoàng Thượng không còn ăn đồ ăn từ bên ngoài nữa.

Lần này chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hoàng Thượng vậy mà lại ăn đồ ăn do Thái Tử đưa cho!

Thậm chí chưa kiểm tra độc đã cho vào miệng.

Có thể thấy được Hoàng Thượng rất tin tưởng và quý trọng Thái Tử.

Nếu chuyện này lan ra, có lẽ mọi người sẽ phải xem xét lại địa vị của Thái Tử trong lòng Hoàng Thượng.

Lục Trạch Húc nhìn hắn ăn, càng ngày càng ít socola, lập tức tăng tốc độ ăn cơm sau đó cầm một cái xúc xích lên, cắt một đường rồi cho vào miệng bắt đầu ăn.

Đã làm mất sô cô la rồi thì không thể để mất xúc xích tiếp được.

Lục Thừa Thiên tất nhiên nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của hắn, vô thức đẩy nhanh tốc độ ăn uống rồi nhanh chóng chiếm lấy quả trứng gà.

Trong mắt Đức Toàn đứng một bên hầu hạ che giấu sự kinh ngạc, Hoàng Thượng sao có thể ấu trĩ như vậy?

Hơn nữa, sao trước đó hắn ta không nhận ra, động tác ăn uống và biểu cảm của hai người rất giống nhau.

Phải nói không hổ là cha con à?

Đây là bữa cơm đầm ấm hiếm hoi của hai cha con nhà.

Trong quá khứ, Lục Trạch Húc rất trân trọng khoảng thời gian ở bên Lục Thừa Thiên.

Hắn mất mẹ từ khi còn nhỏ, trong cung điện rộng lớn này chỉ có phụ hoàng là người thân duy nhất của hắn.

Tuy nhiên hắn lại không phải là người thân duy nhất của phụ hoàng.

Hậu cung giai lệ nhiều vô số, hàng loạt hoàng tử, công chúa, hơn nữa vì công vụ bận rộn nên thời gian và sức lực phụ hoàng dành cho hắn ít đến đáng thương.

Bởi vì ít nên Lục Trạch Húc đặc biệt trân trọng khoảnh khắc hai người ở chung với nhau.

Một bữa ăn như thế này không có người ngoài, chỉ có hai người họ, là điều mà trước đây hắn hằng mong ước nhưng không thể có được.

Không ngờ khi hắn quyết định từ bỏ tất cả, đi theo con đường khác thì điều ước này lại thành hiện thực.

Thật là trớ trêu.

Lục Trạch Húc cười khổ.

“Cho nên, con dựa vào những thứ này mới có thể sống sót?” Lục Thừa Thiên sau khi ăn hết đồ ăn lại hỏi.

Lục Trạch Húc: “Đúng vậy, nếu không có những thứ này, có lẽ bây giờ nhi thần đã uống xong canh Mạnh Bà rồi.”

“Trẫm chưa bao giờ nghe nói hay nhìn thấy những thứ này, ngươi ở dưới vách đá có được bằng cách nào?” Lục Thừa Thiên hỏi.