Chương 6: Tôi cảm thấy khá chân thật

Hai người ôm nhau rẽ vào góc tường, sau khi xác nhận Hà Dĩnh không nhìn thấy, Tô Nhuế liền đẩy Trần Dịch Dương ra:

"Được rồi đi? Em diễn xuất không tồi chứ?"

Trần Dịch Dương nhướng mày:

"Em vừa rồi là đang diễn? Tôi cảm thấy khá chân thật."

"Cắt." Cô đá viên sỏi bên cạnh chân mình.

"Được rồi, anh giúp em một lần, em giúp anh một lần, có qua có lại không còn nợ nhau nữa."

Không tiếp câu nói này, Trần Dịch Dương ra hiệu cô đi về phía trước:

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Cô từ chối:

"Không cần đâu."

Hắn cười:

"Em không phải muốn ăn pizza, trước đây đã nói với các bạn cùng phòng của em rồi."

Đột nhiên nghĩ đến lời hắn đã nói qua, thứ sáu mời bọn họ ăn cơm, mà hôm nay vừa đúng lúc là thứ sáu, hai ngày này không có người nhắc đến, cô đều đã quên rồi:

"Anh tại sao lại mời chúng em ăn cơm?"

Hắn không có chính diện trả lời, chỉ là tùy tiện nói:

"Anh đều đã nói với bạn cùng phòng của em rồi, em gọi cho bọn họ, hẹn gặp ở nhà hàng đồ tây ở cửa phía tây trường học."

Nhìn cô không có ý gọi điện thoại, hắn liền thúc dục:

"Nhanh lên, nhà hàng đồ tây vừa mới mở, nghe nói mùi vị không tồi."

Nghĩ đến nhà hàng tây đó, Châu Lê Hoan hai ngày trước chính là cầm tờ rơi nói về nó không tồi, nhất định phải đi thử xem, nếu như Châu Lê Hoan biết hắn mời cô ấy đi nhà hàng tây đó, cô ấy nhất định sẽ vui đến phát điên.

Bối rối một lúc, cô vẫn là gọi điện cho Phương Duyệt, bọn họ đều ở kí túc xá, vừa đúng lúc không phải gọi điện cho từng người.

Nhìn thấy cô tắt máy, hắn trực tiếp rút điện thoại trong tay cô, cô vội vàng đưa tay ra cướp lại:

"Này, này, điện thoại trả cho em."

Tất nhiên hắn không dễ dàng trả cho cô như vậy, hắn đưa điện thoại lên cao, với chiều cao của cô không thể cướp lại được, hắn cúi đầu nghiêm túc nói:

"Đợi một chút."

Cô thật sự dừng lại không cướp nữa, hắn động vào điện thoại cô một lúc, sau đó đem điện thoại đến trước mắt cô:

"Xong rồi."

Cô lập tức mở xem nội dung bên trong điện thoại, không có gì thay đổi, mãi đến khi nghe đến hắn hỏi:

"Wechat tại sao không chấp nhận lời mời kết bạn của anh?"

Ngày hôm đó Tô Nhuế uống rượu say, khi Trần Dịch Dương cầm điện thoại của cô gọi cho Phương Duyệt, liền lưu lại số điện thoại của cô lại, mà khi đó cô ý thức được mình không có phương thức liên lạc với hắn, không bao lâu hắn liền thêm wechat của cô, chỉ là cô vẫn trần trừ chưa có chấp nhận.

Tại sao không chấp nhận? Cô cũng không biết nói sao, đại khái là còn chưa nghĩ ra về sau phải dùng trạng thái nào để đối xử với hắn, hay là nói ở kiếp này bọn họ phải có mối quan hệ như thế nào để trở thành bạn bè?

Cô không trả lời, nhìn thấy màn hình đã chấp nhận bạn bè, tên wechat của hắn là Một đường hướng bắc, hình đại diện là một bức ảnh mờ nhạt, phóng lớn mới nhìn rõ là khung cảnh sau khi mặt trời lặn.

Trong nhà ăn, phục vụ chỉ cầm hai quyển thực đơn đưa cho bọn họ, Trần Dịch Dương trực tiếp đem một quyển trong đó đưa cho Tô Nhuế:

"Em xem xem muốn ăn cái gì?"

Còn quyển khác tất nhiên trong tay của ba nữ sinh đối diện, lật mấy trang, Đường Tình thì thầm với Phương Duyệt:

"Này không rẻ đâu."

Châu Lê Hoan chỉ vào bít tết, nhưng cái giá tiền khiến cô có chút do dự.

"Mình muốn ăn cái này."

Trần Dịch Dương hào phóng trực tiếp nói:

"Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi, không sao đâu."

Tô Nhuế trần trừ chưa gọi, Trần Dịch Dương nghiêng đầu qua hỏi:

"Không phải muốn ăn pizza?"

Tô Nhuế đem thực đơn trả lại cho Trần Dịch Dương:

"Anh gọi đi."

Trần Dịch Dương nhận lấy thực đơn, theo thói quen gọi mấy món, nhân viên phục vụ trước khi nhận món liền đọc lại xác nhận lần nữa.

Nhưng những món này nghe không đúng lắm, hắn gọi đều là món cô thích ăn, trà sữa không thêm trân châu, tất cả là pizza phô mai, gà rán vị mù tạt mật ong, thịt lườn bít tết.

Trần Dịch Dương vẻ mặt thản nhiên:

"Còn muốn gọi cái gì sao?"

Tô Nhuế lắc lắc đầu:

"Quá nhiều rồi, ăn không hết."

"Không sao." Trần Dịch Dương rót nước cho cô:

"Người nhiều như vậy, mọi người cùng ăn."

Thêm những món cánh Phương Duyệt gọi, cả một bàn đầy ắp món, thịt lườn bít tết đặt ở giữa, Trần Dịch Dương tự nhiên cầm đến bên tay, sau cắt nhỏ từng miếng mới đưa đến trước mặt Tô Nhuế.

Ba nữ sinh còn lại nhìn nhau, Châu Lê Hoan phát ra tiếng cảm thán ngưỡng mộ:

"A, có bạn trai thật tốt."

Phương Duyệt cắn răng nghiến lợi ăn pizza:

"Hai người có thể đừng thể hiện ân ái như vậy có được không?"

Nhìn chằm chằm vào đĩa bít tết đã được cắt xong, cô liếc nhìn sự chu đáo của hắn, không nặng không nhẹ đặt dĩa xuống:

"Mình nói lại lần cuối cùng, mình và Trần Dịch Dương không phải là người yêu của nhau."

Lời này vừa nói ra, Phương Duyệt ba người đều sửng sốt, cảm giác không khí đang đông cứng lại, nhìn Tô Nhuế, lại nhìn đến Trần Dịch Dương, chân tay luống cuống.

Tay Trần Dịch Dương đang gắp thức ăn cũng dừng lại một giây, từ từ quay đầu nhìn Tô Nhuế, ánh mắt nhìn có chút nghi hoặc, hơn thế nữa như thể sớm đã dự liệu được cô sẽ nói như vậy:

"Đúng, chúng tôi không phải người yêu của nhau."

Chỉ là ngữ khí của Trần Dịch Dương là thuận miệng phụ họa, Phương Duyệt bọn họ càng không tin, chỉ là hoàn cảnh trước mắt có chút ngượng ngùng, Phương Duyệt ba người bọn họ nhìn nhau khó hiểu, nhất thời không ai dám phát ra tiếng, đến đồ ăn cũng quên không ăn.

Tô Nhuế thở dài một tiếng:

"Thật xin lỗi, mình đi nhà vệ sinh một chút."

Nhìn chính mình trong gương nhà vệ sinh, Tô Nhuế thở dài một hơi, rõ ràng hắn dịu dàng ân cần như vậy, chính mình không nên tức giận, nhưng nghĩ đến hắn đối với người khác có phải cũng như vậy?

Nếu như hắn đối với cô và đối với người khác đều như vậy, vậy thì cô thà không cần.

Đợi khi Tô Nhuế đi ra, Trần Dịch Dương dựa vào tường hành lang đợi cô, nhìn cô đi ra, hắn mới đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn cô.

Cô không muốn để ý đến hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại:

"Sao thế?"

Sao thế? Giọng điệu hỏi nhẹ nhàng, giống như cô đang vô cớ gây rắc rối, cô trực tiếp đẩy tay hắn ra, hỏi hắn một cách chính đáng:

"Trần Dịch Dương, anh như vậy thật sự sẽ khiến mọi người hiểu lầm?"

Hắn có chút bối rối:

"Hiểu lầm cái gì? Quan hệ giữa hai chúng ta sao? Anh không phải thuận theo lời của em nói sao, chúng là không phải người yêu của nhau."

Câu trả lời này tuyệt đối là Tô Nhuế không nghĩ đến, ngượng ngùng ho một tiếng, cô âm thầm lùi về sau một hai bước, muốn kéo khoảng cách giữa cô và hắn.

"Sao thế?" Trần Dịch Dương nhẹ cười:

"Ăn cơm mà thôi, lại không phải ăn em, em căng thẳng như vậy làm gì?"

Cô phản đối:

"Anh không phải nói không quen em sao?"

Hắn nhún vai, bước lớn về phía cô:

"Anh nói là, anh nhất định phải quen biết em sao?"

Cô khẽ cau mày, hắn với kiếp trước quá không giống nhau rồi, kiếp trước hắn thực sự dịu dàng ân cần, mà hiện tại hắn cảm giác có chút phóng túng ngạo mạn, nói chuyện còn hùng hổ dạo người, giống như vừa rồi, rõ bản thân hắn có thể từ chối Hà Dĩnh, không phải lấy cô ra làm lá chắn, rồi như hiện tại, một chút cũng không có ý định nhượng bộ.

Cô lùi về sau một bước, hắn liền bước về phía trước một bước, cô lại lùi về sau bước nữa, hắn lại tiến tiếp bước nữa, nếu còn lùi về sau cô không đường để lui nữa rồi, lưng dựa vào tường, hắn cúi người nhìn cô ngang tầm mắt, hai người chút nữa là mặt dán mặt.

Không biết hắn muốn cái gì, nhưng cô vô thức bịt miệng mình lại trước, hàm hồ không rõ nói:

"Anh làm cái gì?"

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng lại nhịn xuống.

Hai người không ở đó, Phương Duyệt ba người đều đang ngây ngốc, thương lượng nếu như Trần Dịch Dương không phải bạn trai của Tô Nhuế, mọi người vẫn là chia đều trả tiền, không có lí do gì để người khác mời bọn họ ăn cả.

Chỉ là khi hai người quay trở lại đều mang theo ý cười, giống như vừa rồi chỉ là cặp tình nhân cãi nhau mà thôi, cuối cùng bữa cơm này tất nhiên là Trần Dịch Dương trả tiền.

Phương Duyệt kéo Tô Nhuế đi lên trước:

"Hai người rốt cuộc là tình huống gì?"