Chương 7: Là em muốn biết

Sau khi ăn cơm xong đi ra, Tô Nhuế bọn họ ở trước cổng trường học gặp phải mấy người Hà Dĩnh bọn họ vừa đúng lúc hẹn đi ăn cơm về, xa xa bọn họ nhìn thấy Hà Dĩnh vui vẻ chạy đến:

"Dịch Dương, mấy người ăn xong rồi à?"

Trần Dịch Dương không trả lời, chỉ gật đầu.

Dư Lăng Vân đi qua trêu trọc:

"Tôi nói cậu làm sao lại không tham gia cuộc hẹn, hóa ra là cùng bạn gái ăn cơm?"

Tô Nhuế vốn muốn phủ nhận, nhưng thấy Hà Dĩnh nhìn Trần Dịch Dương tràn đầy yêu thương, lời đến miệng lại nhịn xuống.

Ánh mắt mấy người bạn học của Trần Dịch Dương rơi trên mấy người bạn học bên cạnh Tô Nhuế:

"Chị dâu thật xinh đẹp, bạn học của chị dâu cũng thật xinh đẹp, chị dâu giới thiệu cho bọn tôi đi."

Tiếng chị dâu vừa phát ra, Tô Nhuế mặt đỏ đến mang tai, ngại ngùng lấp sau lưng Tô Duyệt.

Trần Dịch Dương bước về phía trước một bước nhỏ:

"Đừng xem nữa, còn xem nữa sẽ làm người ta dọa sợ mất."

"Ồ." Mấy người cười đùa trêu trọc Trần Dịch Dương:

"Cậu vẫn còn một mặt bảo vệ như vậy a."

Hà Dĩnh cười mở miệng toe toét:

"Nào có, Dịch Dương đối với mọi người đều rất tốt."

Hà Dĩnh thích Trần Dịch Dương trong lớp bọn họ, thậm chí tại ngành Y cũng không phải bí mật, Hà Dĩnh nói những lời này không phải là muốn nói cho Tô Nhuế biết rằng, hắn đối với cô không phải đặc biệt gì, cô cũng không khác biệt, hắn đối với cô tốt chỉ là một trong số nhiều người mà thôi.

Hàm ý trong lời nói Tô Nhuế đương nhiên hiểu, chỉ là hoàn toàn không cần cô ra trận, chuyên gia phẩm trà Đường Tình đã mở miệng rồi:

"Đúng không, vậy anh ấy đối với chị có phải cũng rất tốt?"

"Đương nhiên rồi." Hà Dĩnh tự mãn:

"Cậu ấy đối với bọn chị đều rất tốt."

Đường Tình nắm lấy tay của Tô Nhuế:

"Tiểu Nhuế, vậy cậu phải chú ý rồi, đối đãi người khác thành thật không đáng sợ, đáng sợ nhất là một số người rõ ràng biết đàn ông đã có bạn gái mà vẫn còn muốn làm trà xanh."

Công lực nói bóng nói gió này, khiến mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc, đến cả mấy người nam sinh vừa rồi muốn cùng bọn họ làm quen cũng không dám phát ra tiếng, sợ rằng lực chú ý bị chuyển lên trên người mình, trở thành nạn nhân của cuộc đối đầu này.

Phương Duyệt tiếp lời, nói lời âm dương quái khí:

"Sao thế được, học tỷ vừa nhìn là biết không phải loại người đó rồi, làm sao có thể đi cướp bạn trai của người khác cơ chứ?"

Hà Dĩnh lưỡng lự:

"Chị...Chị đương nhiên không phải loại người đó, bất quá tình yêu không có đến trước đến sau..."

Tô Nhuế lúc này nghe không nổi nữa, đi đến phía trước trực tiếp đánh gãy, nói ra từng chữ với vẻ phẫn nộ:

"Trong tình yêu không có đến trước đến sau, nhưng có lễ nghĩa liêm sỉ."

Trần Dịch Dương luôn không mở miệng, lúc này cuối cùng cũng nghe được lời phản bác của Tô Nhuế rồi, hắn nhịn không được mà cong khóe môi, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Dư Lăng Vân cũng vội làm hòa hoãn bầu không khí:

"Trần Dịch Dương bỏ rơi chúng ta, cùng bạn gái đi ăn cơm, có thể nhìn ra được hắn là trọng sắc khinh bạn."

Trần Dịch Dương còn chưa lên tiếng, quay đầu nhìn Tô Nhuế, đầy ý vị sâu xa mà gật đầu.

"Ọe." Mấy người nhìn trong mắt Trần Dịch Dương đầy sự yêu thương, đều làm ra biểu cảm buồn nôn, mấy người nam sinh còn trêu trọc nói:

"Có thể đừng làm đám cẩu độc thân bọn tôi buồn nôn được không."

Hà Dĩnh luôn nhìn chằm chằm Tô Nhuế, như ý bảo cô đợi mà xem, cô ta dậm chân rồi khịt mũi:

"Tôi đi trước đây."

Nhìn thấy người cuối cùng cũng bị bọn họ làm tức giận mà bỏ đi rồi, sự hợp tác ngầm này quá tuyệt vời, Phương Duyệt còn nhướng mày đắc ý với Đường Tình bọn họ:

"Hai người nói chuyện đi, chúng mình phải về trước rồi, cảm ơi em rể đã mời bọn này ăn bữa lớn."

Bạn học của Trần Dịch Dương cũng biết ý mà chào tạm biệt bọn họ:

"Vậy chúng mình cũng đi đây."

Nhìn thấy mọi người đều đi rồi, Tô Nhuế cũng vội nói:

"Vậy em cũng trở về đây."

Chỉ là chân còn chưa bước được hai bước, liền bị người ta túm lấy cổ áo kéo lại, Trần Dịch Dương sợ cô chuồn mất, liền không buông tay:

"Em tại sao vừa rồi không phủ nhận quan hệ của hai chúng ta?"

Cô cố gắng đẩy hắn ra, có chút ngượng ngùng nhẹ ho một tiếng:

"Vậy sao bản thân anh không phủ nhận?"

Hắn điệu bộ sao cũng được mà nhún vai:

"Anh đối với Hà Dĩnh không có ý gì, như vậy vừa đúng sớm cắt đứt ý niệm trong đầu cô ta."

Cô nhẹ cau mày:

"Anh lợi dụng em?"

Hắn mặt không biểu cảm:

"Em không phải cũng lợi dụng tôi để đối phó với cái người đàn ông tên Trần cái gì sao?"

Nói là như vậy, nhưng rõ ràng tình huống không giống nhau, cô suy nghĩ rồi gật gật đầu:

"Ồ, em biết rồi."

Nhìn cô muốn quay người đi, hắn lại lần nữa túm lấy cổ áo của cô kéo lại:

"Em biết được cái gì rồi?"

Cô không rõ cho nên:

"Hả?"

Hắn đưa tay ra nhéo nhéo mặt cô, nghiêm túc nhắc nhở:

"Tô Nhuế, từ giờ trở đi, chúng ta chính là bạn trai và bạn gái, cái này em phải biết."

Cô đẩy tay hắn ra, càng bối rối hơn:

"Hả? Cái gì?"

Hắn bất lực nói thêm câu:

"Giả vờ thôi."

Cô nhếch môi có chút hơi thất vọng:

"Ồ, biết rồi."

Nhìn cô không mấy hứng thú, hắn bất lực quay đầu thở dài, sau đó liền nhìn thấy một bóng người, đây không phải Trương Vĩ Đình sao?

Trần Dịch Dương ôm lấy vai Tô Nhuế hướng về phía trước, hành động này khiến Tô Nhuế có chút khó hiểu, vội vàng đẩy tay hắn ra:

"Anh muốn làm cái gì?"

Trần Dịch Dương lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cơ thể hắn lại ngăn chặn tầm nhìn của Tô Nhuế, cô hơi nghiêng đầu, hắn liền lập tức chặn tầm nhìn của cô lại.

Tô Nhuế ý thức được có gì không đúng, kéo Trần Dịch Dương ra, liền nhìn thấy Trương Vĩ Đình cách không xa, thật không đúng lúc đối phương cũng tình cờ nhìn qua, cứ như vậy biến thành bốn mắt nhìn nhau.

Cả hai đều có chút giật mình, nhưng Tô Nhuế nhanh quay người lại, nắm lấy tay Trần Dịch Dương đi về phía trước.

Trần Dịch Dương cúi đầu nhìn hai người đang nắm tay nhau, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.

Hai người nắm tay nhau đi được một đoạn, thực ra khi đến nửa đường Tô Nhuế đã muốn bỏ tay Trần Dịch Dương ra, nhưng là bị Trần Dịch Dương giữ chặt không buông.

Mãi đến khi đi tới kí túc xá nữ, hắn mới bỏ tay cô ra, nhưng là không nghĩ đến, cô lại quay người bỏ chạy.

Hắn không có đuổi theo, chỉ là cười dặn dò:

"Em chậm một chút, đừng để bị ngã."

Trở về kí túc, Tô Nhuế bị Phương Duyệt ba người bọn họ vây lại, tiến hành giáo dục ý vị sâu xa:

"Cậu nghe rõ rồi chứ, đối mặt với loại người đàn ông tốt số lượng có hạn như Trần Dịch Dương, cậu phải nắm cho chắc, ngàn vạn lần không được để cho một số người phụ nữ không biết xấu hổ có được, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng mình sẽ giúp cậu giám sát Trần Dịch Dương, nhưng chỉ cần hắn có một chút dã tâm, cậu phải bóp chết từ trong nôi."

Tô Nhuế một mặt bối rối nhìn ba người bọn họ, cái gì vậy trời?

Trong ngày thứ bảy, Tô Nhuế lần lượt nhận được điện thoại từ bộ phận học tập, bộ phận thư kí, rồi bộ phận văn nghệ, dò hỏi xem cô suy nghĩ thế nào rồi, có nguyện vọng tham gia bộ phận của bọn họ hay không?

Kiếp trước Tô Nhuế lựa chọn bộ phận văn nghệ, mà kiếp này cô không muốn lặp lại sai lầm tương tự, cô muốn thử xem có thể thay đổi chút gì hay không?

Kiếp trước ngoài người nhà ra, người cô không muốn rời bỏ nhất chính là Trần Dịch Dương, kiếp trước bọn họ cuối cùng âm dương cách biệt, ở kiếp này dù bọn họ không thể thay đổi được gì, nhưng cô vẫn muốn đến gần hắn một chút.

Thậm chí Tô Nhuế đã đồng ý gia nhập bộ phận thư kí sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, còn chưa vào cửa đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa một nam một nữ ở bên trong, hơn nữa còn đều là giọng nói quen thuộc.

Tô Nhuế thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, Trần Dịch cùng Hà Dĩnh đang cúi đầu nhìn tài liệu, Hà Dĩnh dùng giọng điệu ỏng ẹo hướng Trần Dịch Dương cười:

"Dịch Dương, giáo sư Trần nói kết quả số liệu thực nghiệm của chúng ta không có vấn đề, nhưng vẫn là phải luyện tập nhiều."

Trần Dịch Dương gật đầu, ngẩng lên thuận miệng nói:

"Ồ."

Hà Dĩnh lập tức nghiêng người về phía Trần Dịch Dương, còn có khâu hình số tám mình vẫn chưa giỏi lắm, cậu có thời gian thì dạy cho mình đi."

Trần Dịch Dương gật đầu, vẫn thuận miệng như thói quen ồ một tiếng.

Hà Dĩnh được nước làm tới, đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Trần Dịch Dương.

"Còn có cái này..."

Tô Nhuế nhìn không nổi nữa, sau khi gõ cửa trực tiếp đẩy cửa đi vào, rồi xông thẳng vào trong lòng hắn:

"Trần Dịch Dương, nhớ anh quá đi."