Chương 5: Anh và em hẹn trước

Vào buổi chiều hai ngày sau, Tô Nhuế có buổi phỏng vấn của hội học sinh, người đến phỏng vấn không ít, phần lớn đều là năm nhất, bên cạnh cô có một nữ sinh đang học thuộc một tập tài liệu.

Cô tò mò liếc nhìn xem, trên giấy đều là ghi chú dày đặc, hiện tại vào hội học sinh cũng phải cực khổ như vậy sao?

Đợi rất lâu cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, đại khái đều là những người cuối cùng rồi, tính cả Tô Nhuế, tổng cộng là bốn nữ sinh cùng nhau tiến vào trong.

Bên trong phòng hội nghị nhỏ, một dãy bàn đằng sau ngồi bảy tám người, nam nữ đều có, mỗi người phía trước đều có biển ghi tên bộ phận mà họ đảm nhiệm, một trong số đó có Dư Lăng Vân, trước mặt lại không có biển hiệu gì, còn vị trí hội trưởng hội học sinh bên ngoài cùng bên phải trống không.

Tô Nhuế ngồi đối diện bọn họ bên ngoài cùng phía bên phải, nhìn chằm chằm khu vực trống đó đến phát ngốc, Trần Dịch Dương không có ở đây? Nhìn quanh một vòng, phát hiện còn có một lối vào bên cạnh.

Nữ sinh bên cạnh đã giới thiệu xong bản thân, cô lập tức tỉnh táo lại và bắt đầu giới thiệu bản thân.

Nghe Tô Nhuế đã học múa mười năm, trong ba năm cấp ba còn là thành viên ủy ban học tập và bí thư chi đoàn, bộ phận văn nghệ và bộ phận khoa học tập rõ ràng đều quan tâm đến, hỏi cô câu hỏi không ít, cô cũng đều tự nhiên mà thành thật trả lời.

Cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhuế đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Dư Lăng Vân gọi lại:

"Tô Nhuế, em đợi một chút."

Cô quay đầu, lại không biết xưng hô với hắn thế nào, nhìn trước ngực hắn có bảng tên cô mới biết tên:

"Dư học trưởng, có chuyện gì không?"

Dư Lăng Vân cười:

"Em đã quyết định muốn vào bộ phận nào chưa?"

Nhan Hàm hội trưởng hội văn nghệ cầm tài liệu đi qua:

"Dư Lăng Vân, cậu làm cái gì đấy? Bộ phận thư kí của cậu năm nay không phải không tuyển người sao, định đào chân tường à?"

Dư Lăng Vân một mặt vô tội:

"Tôi không có, chỉ muốn hỏi suy nghĩ của em ấy một chút, hơn nữa, người ta tự chủ lựa chọn, không có chuyện đào chân tường như cậu nói."

"Bộ phận thư kí chính là biết ăn nói." Nhan Hàm trừng mắt nhìn Dư Lăng Vân một cái, rồi quay đầu lại nói với Tô Nhuế:

"Bạn học Tô Nhuế, đối với một nữ sinh xinh đẹp như bạn, học tập tốt lại có tài nghệ, bộ văn nghệ chúng tôi vô cùng kì vọng bạn tham gia."

Kiếp trước Tô Nhuế chính là tham gia bộ văn nghệ, cho nên Tô Nhuế nhớ Nhan Hàn:

"Cảm ơn, em sẽ xem xét."

Cánh của bên cạnh được mở ra từ bên ngoài, phát ra cạch một tiếng, ba người đều quay đầu qua nhìn, là Trần Dịch Dương, hắn mặc áo sơ mi trắng thêm chiếc quần bò.

"Trần Dịch Dương." Dư Lăng Vân mở miệng trước:

"Bạn gái cậu vẫn là khá nổi bật đấy."

Bạn gái? Tô Nhuế giật mình, trực tiếp nhìn Trần Dịch Dương, mãi đến khi người đi đến bên cạnh cô, còn trao cho cô một nụ cười yếu ớt.

Nhan Hàm nhìn Tô Nhuế từ trên xuống dưới rồi quay đầu nói với Trần Dịch Dương:

"Hóa ra cậu vừa nói trong số đó có một người là bạn gái cậu, tốt hơn nên tránh xa, là nói Tô Nhuế sao."

Tô Nhuế vội vàng xua tay phủ nhận:

"Không, em không phải bạn gái của anh ấy?"

Dư Lăng Vân rất rõ ràng không tin:

"Hai người không có cãi nhau đi?"

Trần Dịch Dương không phản bác cũng không giải thích mà chỉ nhún vai.

Vừa nghe nói Tô Nhuế là bạn gái của Trần Dịch Dương, mấy người ở lại còn chưa đi liền vây lại, trong đó có một người nam sinh nói đùa:

"Mấy ngày trước nghe nói hội trưởng có bạn gái rồi, tôi còn cho rằng tin vịt, không ngờ lại là thật, xem ra rất nhiều nữ sinh phải thương tâm rồi."

Một bạn học khác tiếp lời nói đùa ấy:

"Đúng, Hà Dĩnh chắc là người thương tâm nhất."

Tô Nhuế khẽ cau mày, nghi hoặc nhìn Trần Dịch Dương, Hà Dĩnh là ai?

Người nào đó ý thức được mình đã nói sai:

"Khụ khụ, chúng mình đi trước."

Dư Lăng Vân cũng xua xua tay:

"Vậy chúng mình cũng đi, để lại cho hai người không gian riêng."

Những người khác đều đã ra khỏi phòng hội nghị, cô ngẩng đầu chất vấn hắn:

"Anh tại sao không phủ nhận em là bạn gái của anh?"

Hắn hỏi ngược lại:

"Không phải em ở bên ngoài khẳng định tôi là bạn trai của em sao?"

"Ý, anh..." Tô Nhuế bị câu nói đó nghẹn lại ở cổ họng:

"Lúc đó không phải có nguyên nhân phát sinh mới vậy sao, hơn nữa em không phải đã nói với anh cảm ơn rồi, vừa rồi em đã phủ nhận rồi, anh nên thuận theo lời nói của em chứ."

Hắn tùy ý gật đầu:

"Cũng được, lần sau có người hỏi, anh sẽ nói anh không phải bạn trai em, trước đây đều là giúp em giải vây mà thôi, chỉ là về sau em lại bị người khác quấn lấy, đừng lại tìm anh làm lá chắn là được."

Bộ thư kí thật biết ăn nói, hội trưởng hội học sinh còn vô lí hơn nữa, Tô Nhuế bất bình hừ một tiếng, xoay người định đi, nếu đã đắc tội cô có trốn cũng không được!

Nhìn cô thực sự tức giận rồi, Trần Dịch Dương vội vàng kéo cô lại, giọng điệu nhất thời dịu xuống.

"Được rồi, em đã nghĩ kĩ muốn lựa chọn bộ phận nào chưa?"

Chủ đề này chuyển quá đột ngột, cô hất tay hắn ra, giận dữ bước ra ngoài.

"Không biết."

Cô đều đã tức giận rồi, ý cười trên khóe miệng hắn càng trở nên rõ ràng.

"Em đợi một chút, anh đi khóa cửa lại đã."

Cô vốn dĩ hoàn toàn không muốn quan tâm đến hắn, nhưng bước chân chủ động dừng lại, ngoan ngoan đợi hắn khóa cửa xong, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Hai người đi đến dãy phòng học, xa xa có một nữ sinh xinh đẹp đi đến, hét lên gọi người:

"Dịch Dương."

Cô quay đầu nhìn hắn một cái, hắn cau mày:

"Được rồi, anh giúp em một lần, hiện tại đến lượt em giúp anh."

Cô còn chưa phản ứng lại, hắn đã đưa tay ra ôm lấy vai cô, khuôn mặt vừa rồi đang mỉm cười ngọt ngào của cô gái bỗng xụ xuống, sau đó lập tức hồi phục mỉm cười:

"Tôi tìm cậu nửa ngày trời, nghe Dư Lăng Vân nói cậu ở đây, mình liền đi đến rồi."

Cô vặn vẹo vai để thoát khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn sống chết giữ lại, căn bản đẩy không ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vai cô:

"Hà Dĩnh, tìm tôi có việc gì sao?"

Hà Dĩnh? Cô ấy chính là Hà Dĩnh?

Tô Nhuế vô thức đánh giá từ trên xuống dưới Hà Dĩnh, ừm, nói sao nhỉ, nhìn khá xinh đẹp.

"Ồ." Hà Dĩnh có chút giật mình nhìn chằm chằm vào tay Trần Dịch Dương:

"Thầy Trần nói, muốn chúng ta cùng đem kết quả thí nghiệm ngày hôm qua đưa cho thầy."

Tay hắn di chuyển đến eo, nhẹ nhàng che chắn mà đỡ lấy cô:

"Lúc trưa tôi đã đem qua cho thầy Trần rồi."

"Thật sao?" Ánh mắt Hà Dĩnh dõi theo bàn tay của Trần Dịch Dương, nhìn những cử chỉ thân mật:

"Vị này là?"

Trần Dịch Dương dường như mới nghĩ đến giới thiệu:

"Bạn gái tôi, Tô Nhuế, đây là bạn học của anh, Hà Dĩnh."

Tô Nhuế đang tính chào hỏi, Hà Dĩnh liền lập tức chuyển hướng về phía Trần Dịch Dương:

"Dịch Dương, Dư Lăng Vân bọn họ đặt bàn xong rồi, muốn chúng ta cùng nhau qua đó."

Hắn trực tiếp từ chối:

"Không cần, mọi người đi đi, tôi và bạn gái đã hẹn trước rồi."

Sau đó Hà Dĩnh liếc nhìn Tô Nhuế:

"Cậu có thể mang theo, Tô Nhuế."

Trần Dịch Dương cúi đầu nhìn Tô Nhuế, giống như đang đợi quyết định của cô, cô còn chưa mở miệng, giọng điệu của Hà Dĩnh vẫn ngọt ngào như cũ, nhưng trong lời nói có chút châm biếm:

"Cùng nhau đi đi, đừng vì em mà trì hoãn bữa tiệc của lớp bọn chị."

Ánh mắt đối phương nhìn Trần Dịch Dương quá trần trụi, Tô Nhuế coi như có bị mù cũng có thể cảm nhận được Hà Dĩnh thích Trần Dịch Dương, vấn đề là đối phương quá là không để cô vào trong mắt, còn nói bản thân khiến bọn họ bỏ lỡ, cái vẻ giả tạo đó, a, nếu đã nếu đã đem cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu cô, vậy cô phải đội cho chắc.

Tô Nhuế tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Dịch Dương, đầu dựa vào trong lòng hắn mà làm nũng.

"Không được, chúng ta đã hẹn trước rồi, hôm nay em nhất định phải ăn pizza của nhà hàng đó."

Trần Dịch Dương cũng không nghĩ đến Tô Nhuế đột nhiên như vậy, có chút giật mình, nhưng rồi hắn liền âu yếu xoa đầu cô:

"Cậu xem, vậy tôi không còn cách nào nữa, chúng tôi phải đi trước rồi."

Nhìn hai người ôm nhau rời đi, ánh mắt của Hà Dĩnh dần trở nên lạnh lẽo, cô thích hắn hai năm rồi, mấy ngày trước còn nghe nói Trần Dịch Dương có bạn gái, nhưng là thế nào cô ta cũng không tin, mà vừa rồi gặp Dư Lăng Vân hỏi về Trần Dịch Dương, biết hắn và người gọi là bạn gái đang ở cùng nhau, mới vội vả chạy tới để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy hai người thân mật như vậy, cơn giận trong lòng dâng cao mạnh mẽ.