Chương 4: Cũng rất nhớ anh

Cả hai trong giây lát lâm vào bế tắc, Trần Dịch Dương bước về phía Tô Nhuế, nhưng lại không quá gần cô, chiều cao của hắn che đi mất toàn bộ ánh sáng trên người cô.

Cô cười với hắn một cách ngốc nghếch, người ở trước mắt nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu:

"Ăn cơm chưa?"

Hai người đứng mặt đối mặt, cô rõ ràng 1m65, nhưng chỉ cao đến cằm của hắn, ở kiếp trước phần lớn cô đều ngồi trên xe lăn, vì để ngang tầm mắt, hắn đều ngồi xổm xuống trước mặt cô, mà cô hiện tại đột nhiên phát hiện con người yêu cô như mạng của hắn không còn nữa, nghĩ đến đây, mắt cô bất giác đỏ lên.

"Khóc cái gì?" Giọng nói của hắn vẫn tính là dịu dàng, nhưng biểu cảm lại có chút không vui.

"Em không có." Cô lập tức phủ nhận, sau khi hít sâu một hơi liền ngẩng đầu trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh tại sao giả vờ không quen biết em?"

Giọng cô quả quyết:

"Anh là anh trai của Trần Giai Kì, trước đây chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần, em không tin anh không quen em."

Trần Giai Kì là em gái ruột của Trần Dịch Dương, cũng là bạn học cùng lớp cấp ba của Tô Nhuế, Trần Dịch Dương lớn hơn bản thân cô hai tuổi, hai người đã có một năm học cùng một trường cấp ba, mặc dù hai người hầu như không có tiếp xúc, nhưng cô nhớ lúc đó, bất luận ở trường học hay ở nhà của Trần Giai Kì, bọn họ đều gặp qua lẫn nhau.

Khóe miệng khẽ cử động, Trần Dịch Dương hỏi ngược lại:

"Tôi nhất định phải quen biết em sao?"

"Anh..." Cô vốn dĩ muốn nói hắn rõ rành chính là thích cô, nhưng lời đến miệng liền nhịn xuống, nhún vai xem như sao cũng được:

"Bỏ đi."

Cô vòng qua hắn định rời đi, nhưng lại bị hắn giữ cánh tay lại, nhìn mặt cô ửng hồng:

"Em uống bao nhiêu rượu vậy?"

Đột nhiên bị kéo lại, cơ thể nghiêng mạnh về phía trước, cô va vào trong lòng hắn, đầu óc vừa rồi còn coi như tỉnh táo, lúc này nhất thời trở nên mê man, từ từ ngẩng đầu lên, cằm dựa vào trước ngực hắn, ý định ban đầu là đẩy hắn ra, nhưng bàn tay của cô lại nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bà tay hắn.

Cô tinh tế nhìn hầu kết của hắn chuyển động, cô đưa ngón trỏ ra và trượt lên xuống trên hầu kết, giây tiếp theo liền bị tay hắn giữ lấy, ghé xát vào bên tai cô nói:

"Em uống say rồi liền thích như vậy?"

Giọng điệu rất bình tĩnh, Tô Nhuế không nghe ra ý gì, ánh mắt nửa nhắm lại nhìn hắn, gọi tên hắn một cách mềm mại:

"Trần Dịch Dương."

Cô gái trong lòng rõ ràng là đi không nổi nữa rồi, Trần Dịch Dương trực tiếp ôm cô kiểu công chúa, bước bước lớn đi về phía trong trường, thời gian này vẫn không gọi là quá muộn, khuôn viên trường vẫn có những sinh viên ra ngoài chạy bộ ban đêm hoặc trở về sau bữa tối, tất cả bọn họ đều nhìn với ánh mắt buôn chuyện.

Đến tầng dưới của kí túc xá nữ, cô từ trong túi quần của cô rút ra điện thoại gọi cho Phương Duyệt để bọn họ xuống đón cô.

Khi Phương Duyệt đi xuống, nhìn thấy một khung cảnh đầy ái muội, cả người Tô Nhuế mềm mại dựa vào trong lòng Trần Dịch Dương, bàn tay còn không an phận sờ cằm của hắn, rồi lại sờ lên má, mà biểu cảm củ Trần Dịch Dương có thể nhìn ra, hắn đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, nhưng lại không hề đưa tay đẩy cô ra.

"Anh tức giận à?" Cô giữ cổ áo hắn bằng một tay.

"Trần Giai Kì bây giờ có tốt không? Em nhớ cô ấy rất nhiều, cũng rất nhớ anh."

Chỉ là vế sau còn chưa nói xong, Tô Nhuế liền bị Phương Duyệt tiếp lấy, Phương Duyệt xấu hổ giải thích:

"Thật ngại quá, thật ngại quá, chúng em không biết tửu lượng của cậu ấy lại kém như vậy, mới uống có hai cốc đã như vậy."

Mới hai cốc? Xem ra không giống lắm, hắn cũng không có ý vạch trần, chỉ là thành khẩn nói:

"Làm phiền em rồi."

Tô Nhuế thực sự không có uống bao nhiêu, chỉ là tất nhiên không chỉ hai cốc, buổi sáng ngày hôm sau thức dậy cũng không đau đầu khó chịu, bất quá cô nhớ không ra chính mình làm sao trở lại kí túc xá.

Tô Nhuế ngồi trên giường bắt đầu hồi tưởng lại tối hôm qua, ăn cơm xong ở cổng trường gặp Trần Dịch Dương, sau đó cô còn chất vấn hắn tại sao giả vờ không quen biết bản thân, tiếp sau đó, tiếp sau đó, cô đưa tay lên sờ hầu kết của hắn...

"A!" Nghĩ đến đây, Tô Nhuế nổi hết da gà lên, cô vậy mà sờ vào hầu kết của hắn, chính mình điên rồi sao! ! !

Bị tiếng kêu của Tô Nhuế đánh thức, Phương Duyệt bò trên giường, mơ mơ hồ hồ hỏi:

"Cậu làm cái gì thế?"

Tô Nhuế kéo chăn chùm lên đầu.

"Tối qua có phải mình đã uống rất nhiều? Rồi không có làm chuyện gì xấu hổ không thể gặp người chứ?"

Nói đến đề tài này, Phương Duyệt và Đường Tình còn có Châu Lê Hoan liền không còn buồn ngủ nữa, vội vàng nhổm người dậy rồi đứng cạnh giường cô, trực tiếp kéo chăn xuống, một mặt hóng chuyện nhìn cô.

Đường Tình trước tiên thất vọng lắc lắc đầu, lại hướng phía giường cô ngồi xuống, đem cảnh tượng cô ấy nhìn thấy khi vừa bước xuống cầu thang tối qua nói một cách cường điệu, nói đến cả mặt Tô Nhuế đều đỏ lên rồi, cô làm sao có thể nói loại chuyện này? Về sau gặp hắn còn mặt mũi không?

Phương Duyệt ngược lại không hề gì mà kéo cô dậy:

"Không sao, mình xem anh ấy cũng không có gì, còn thái độ cực kì chân thành nói làm phiền rồi."

"Bất quá." Châu Lê Hoan xoay chuyển tần số rất nhanh:

"Cậu tối qua không phải nói hai người không có quan hệ gì hay sao, vậy tại sao anh ấy phải nói làm phiền chúng mình chứ, đây không phải là thầm thừa nhận anh ấy là bạn trai của cậu? Còn có, cậu chạm người ta, người ta cũng không đẩy cậu ra, cậu thành thật một chút, hai người đã tiến triển đến bước nào rồi?"

Tô Nhuế bối rối trước những câu hỏi này đến câu hỏi khác, cô có một loại cảm giác vô tình kết bạn.

Không biết tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của bọn họ, Phương Duyệt là người đầu tiên phản ứng lại:

"Hôm nay có tiết, nhanh dậy, đừng để đến muộn bị bắt."

Mấy người vội vàng hốt hoảng thay quần áo đánh răng, mua xong bữa sáng liền vội vã đến phòng học, còn chưa có đến muộn, bốn người tìm vị trí phía sau rồi ngồi xuống, bên ăn đồ ăn sáng bên đợi lên lớp.

Bọn họ là chuyên ngành tiếp thị, lớp học này là học về quan hệ công chúng, nội dung khá nhàm chán, thật không dễ dàng vượt qua tiết học này, mấy người đều nằm trên bàn đợi thầy giáo tiết tiếp theo đến.

Mới qua một tiết, Châu Lê Hoan đã hỏi:

"Buổi trưa chúng ta ăn gì?"

Nói đến ăn cơm, Phương Duyệt đột nhiên nhớ ra, vỗ vỗ vai Đường Tình, quay đầu nói với Tô Nhuế:

"Đúng rồi, tối qua Trần Dịch Dương nhà cậu nói tối thứ sáu mời bọn mình ăn cơm."

"Đúng, đúng." Đường Tình cũng vừa nhớ ra.

Tối qua cậu uống say vừa nằm xuống liền ngủ mất, chúng mình chút nữa thì quên rồi."

Nói đến ăn, ánh mắt của cô gái hơi mập Châu Lê Hoan liền phát sáng:

"Nhưng là, mời chúng ta ăn cái gì?"

Đường Tình lắc đầu:

"Không biết nữa, không thấy nói, hỏi tiểu Nhuế đi."

Tô Nhuế một câu cũng chưa nói, ba người bọn họ đã thảo luận gần trường học có cái gì ngon chưa ăn qua, nói đến mấy người cũng đói rồi.

Tô Nhuế đưa tay ra vỗ vỗ bàn, ngăn bọn họ không tiếp tục thảo luận nữa:

"Mình và Trần Dịch Dương thật sự không có quan hệ gì, anh ấy tại sao phải mời bọn mình ăn cơm."

Tối qua khi Phương Duyệt đỡ Tô Nhuế hướng đi về phía kí túc, Trần Dịch Dương liền gọi cô:

"Thật ngại quá, làm phiền em chăm sóc em ấy, tối thứ sáu anh sẽ mời bọn em ăn cơm."

Phương Duyệt truyền đạt lại nguyên văn.

"Mọi người nghe xem, người ta có ý thức làm bạn trai của ai đó, điều đầu tiên chính là biêt cách tạo mối quan hệ với các bạn cùng phòng kí túc xá."

Đường Tình gật đầu phụ họa:

"Về sau mấy người tìm bạn trai cũng phải tìm bạn trai như vậy."

Đây là ý gì? Tô Nhuế thật không hiểu, tối qua Trần Dịch Dương tựa hồ không muốn cô cùng hắn có quan hệ gì, hiện tại lại muốn mời bọn họ ăn cơm, mạch não của người này có phải khác với người bình thường?

Kết thúc các môn trong ngày, mấy người bọn họ uống trà sữa đi về kí túc, chưa kể bọn họ thoải mái đến mức nào cho đến khi Đường Tình hét lên:

"A, nam thần thêm wechat của mình rồi."

Tô Nhuế lúc này mới phản ứng lại, chính mình không có bất kì phương thức liên hệ với Trần Dịch Dương, mặc dù cùng một khuôn viên trường, nhưng lại không cùng ngành, gặp nhau có phải hay không có chút khó khăn?