Chương 3: Tôi nói với bạn gái tôi vài câu

Nghe thấy bị nhìn thấy rồi, mặt Tô Nhuế lập tức đỏ lên, thậm chí còn ngại ngùng đi xem là người nào đang nói, đại khái là người dưới khán đài bởi vì Trần Dịch Dương dùng tay che mất nhìn không rõ, mà bạn học trên khán đài chính là đứng ở hai bên của bọn họ, do vấn đề góc độ nên có thể nhìn thấy.

Trương Vệ Đình cau mày, mặc dù hắn vẫn không nguyện ý tin tưởng, nhưng nghe người khác nói hắn hôn cô, hiện tại không thể không tin, ngay lập tức thần sắc trở lại trạng thái tự nhiên:

"Không sao, vậy tôi đợi hai người chia tay, nếu như hắn đối với cậu không tốt, hoặc là muốn đổi bạn trai, hãy nhớ đến tôi."

Trương Vệ Đình nói xong liền để lại bóng lưng tiêu sái rời đi, màn kịch này cũng kết thúc rồi, vài người đứng xung quanh xem tự nhiên cũng giải tán.

Chỉ còn lại hai bên đương sự, là Trần Dịch Dương và mấy người bạn học, còn có Phương Duyệt, mấy người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có chút khó xử.

Trần Dịch Dương không có bỏ tay ra, chính là ôm Tô Nhuế như vậy rồi nói với các bạn cùng lớp:

"Mọi người trở về trước đi, tôi nói với bạn gái tôi vài câu."

Câu nói này trọng điểm đặt tại hai chữ bạn gái, mấy người cười cười cũng không nói gì, chào tạm biệt rồi rời đi trước.

Sau khi mấy người rời khỏi, Tô Nhuế lập tức lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Cảm ơn anh."

Hắn nhìn bàn tay ôm qua cô rồi mỉm cười, sau đó thu tay về phía sau:

"Đừng khách khí, vậy tôi đi trước đây."

Không đợi Tô Nhuế đáp trả, Trần Dịch Dương đã bước từng bước rời khỏi rồi, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt của Tô Nhuế thay đổi liên tục, con người này thực ra cái gì cũng không đều có vấn đề, xem ra đối với chính mình một chút cũng không quan tâm, so với kiếp trước hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa hắn hình như thật sự không quen biết cô?

Trở về kí túc xá, Tô Nhuế ngồi trên giường hồi lâu mới thực sự bình tĩnh lại, nhìn lại kiếp trước, cô thực sự đã sống rất tốt trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, thành tích học tập không tồi, điều kiện gia đình cũng không tệ, lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng rất đáng yêu, được tính là con nhà người ta trong miệng bố mẹ và giáo viên, cô cũng là đối tượng được nhiều chàng trai thầm yêu mếm.

Mà ở cái thời gian trùng sinh này tình tiết có điểm rất vi diệu, đại học năm nhất mới bắt đầu, còn chưa ở cùng với Trương Vệ Đình, cũng chưa phát sinh tai nạn ngoài ý muốn, thậm chí còn không chết sau di chướng vụ tai nạn, hiện tại mọi thứ đều vẫn kịp, cô vừa từ chối cùng Trương Vệ Đình qua lại, về sau chỉ cần tránh hiện trường tai nạn là được.

Nếu như không có xảy ra tai nạn, liệu mấy việc đó sẽ còn xảy ra?

Vấn đề là Trần Dịch Dương, rõ ràng trong trí nhớ hắn và cô không cùng trường đại học, điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này? Điều gì đã thay đổi quỹ đạo của số phận?

Bất quá những thức này, Tô Nhuế tạm thời không có ý định nghiêm cứu sâu hơn, dù sao cô cũng ở cùng một khuôn viên trường học với Trần Dịch Dương, về sau chắc vẫn còn cơ hội gặp mặt, chỉ là, kết cục kiếp trước của hai người quá bi thương, ở kiếp này không biết có viên mãn hơn chút không?

Không nghĩ đến mấy cái này nữa, Tô Nhuế lắc lắc đầu, dự tính ra ngoài ăn một bữa ngon, chúc mừng chính mình đã trùng sinh, bất luận tương lai có như thế nào, hiện tại có thể sống chính là chuyện tốt.

"Duyệt tỉ, Hoan Hoan và tiểu Tình đâu?"

Châu Lê Hoan và Đường tình là hai cô gái còn lại trong kí túc xá, lúc này nhớ đến hai người họ, mãi không nhìn thấy người, kiếp trước bốn người bọn họ ở cùng kí túc quan hệ cũng không tồi, không hề có tình tiết cẩu huyết đấu đá lẫn nhau nào ở đây.

Nói tới liền tới, hai người bọn họ vội vàng trở lại, vừa bước vào cửa đã ngã phịch xuống ghế chán nản, Phương Duyệt vội hỏi:

"Đây là sao thế?"

Đường Tình uống nước, miệng không ngừng phàn nàn:

"Mệt quá, mệt quá đi."

Châu Lê Hoan tê liệt nằm bất động.

Câu lạc bộ truyện tranh của chúng mình lần đầu tiên hoạt động, mình cho rằng chỉ vẽ thôi, không ngờ đem chúng mình leo lên núi phía sau trường vẽ tranh, mệt chết chúng mình rồi."

"Vất vả rồi, vất vả rồi." Tố Nhuế bóp vai cho Đường Tình.

"Tôi mời mọi người đi ra ngoài ăn cơm."

Ba người trước mặt mắt sáng lên, lập tức gật đầu phụ họa:

"Được được, chúng mình đi thay quần áo."

Nhân lúc bọn họ thay đồ, Tô Nhuế gọi cho điện thoại cho mẹ cô Dương Anh trước, bất quá mẹ cô đối với hành vi làm nũng của cô đều là sự coi thường:

"Con hôm 11 không phải mới trở về sao, nhớ mẹ cái gì? Nhớ tiền của mẹ rồi chứ gì?"

Cô vội vàng phủ nhận:

"Không có, con thật sự chỉ đơn thuần nhớ mẹ thôi, Tô Phàm đâu mẹ?"

"Em trai con đang ở trường học." Khéo miệng Dương Anh tràn ngập vui sướиɠ.

"Được rồi, biết rồi, mẹ chuyển cho con 500, mẹ con còn đang lái xe, đến lúc đó nói tiếp."

Nhìn thấy bị cúp máy, Tô Nhuế một mặt vô tội, bất quá nhìn đến wechat được chuyển vào 500, đó là một số tiền rất lớn vào thời điểm đó, cô quay đầu hướng về phía mọi người hét.

"Các cậu xong chưa, mình đều đói rồi, nhanh đi thôi."

Nhà hàng cô chọn là một nhà hàng Tứ Xuyên đối diện trường học, không gian ở mức bình thường nhưng hương vị tuyệt đối là đỉnh cao, mỗi lần đến ăn đều đông khách.

Khi bọn họ đến nơi chỉ còn lại một bàn, bốn cô gái gọi sáu món một canh, món trước tiên là Mao Huyết Vượng, đây đúng là mĩ vị đồ ăn ngon, đồ uống ngon, Tô Nhuế đề nghị:

"Chúng ta uống chút rượu đi."

Đây không phải lần đầu kí túc xá cùng nhau đi ăn, nhưng là lần đầu uống rượu, nhìn phục vụ ôm đến cả một thùng bia, mấy người nhìn nhau vài giây, rồi cười lên một cách xấu xa.

Tô Nhuế nhớ rằng tửu lượng bọn họ không tồi, mà bản thân so với bọn họ, tửu lượng lại kém nhất, thậm chí uống đến cuối cùng ba người còn lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì, chỉ có sắc mặt cô hơi đỏ, đầu óc mặc dù tỉnh táo, nhưng mỗi lần bước đi đều trống rỗng, như giống đi trên bông mềm.

Phương Duyệt và Châu Lê Hoan trái phải đỡ lấy Tô Nhuế, loại cảm giác này thật tốt, tình bạn này thật tốt, kiếp trước cô bị liệt do tai nạn, ở nhà nghỉ dưỡng mấy năm, bọn họ đều rất quan tâm đến cô, đặc biệt là Phương Duyệt, cách một khoảng thời gian lại chạy đến xem cô.

Tô Nhuế ôm lấy Phương Duyệt làm nũng:

"Duyệt tỉ, tôi yêu chị nhất."

Đi qua đường, bước chân đột nhiên dừng lại, Phương Duyệt hất cằm giễu cợt, ra hiệu về phía cổng trường.

"Người kia chính là người mà tôi vừa nói với các cậu Trần Dịch Dương."

Về chuyện xảy ra ở khán phòng của trường vào buổi chiều, lúc đang ăn cơm, Phương Duyệt đã nói qua một lần, thậm chí cả hai còn hôn nhau trên sân khấu khi đang hồi sức tim phổi, cô còn thêm giấm dặm muối vào để miêu tả rõ ràng hơn.

Vấn đề là Tô Nhuế đã cố gắng hết sức giải thích là Trần Dịch Dương chỉ đang giả vờ làm bạn trai giúp cô mà thôi, nhưng ba người bọn họ rõ ràng không tin.

Bọn họ nhìn theo hướng đó, chỉ thấy hai người là Trần Dịch Dương và Dư Lăng Vân, trên tay Dư Lăng Vân còn cầm túi cơm hộp, xem ra chắc là cũng vừa ăn cơm xong hoặc là ra ngoài mua cơm.

Tô Nhuế hất tay bọn họ ra, nhưng khi không có ai hỗ trợ, cô loạng choạng mấy bước:

"Các cậu về trước, tôi có lời muốn nói với hắn."

Cách đó không xa, giọng của Tô Nhuế có chút lớn, khiến cả hai quay đầu lại, Trần Dịch Dương quay sang một bên và nói gì đó với Dư Lăng Vân, người liền đi trước, Dư Lăng Vân đều đi rồi, Phương Duyệt bọn họ tự nhiên cũng đi rồi.

Bất quá bọn họ không yên tâm Tô Nhuế, từ xa nói với Trần Dịch Dương:

"Tiểu Nhuế uống chút rượu, anh chăm sóc cô ấy cho tốt, chút nữa đưa cô ấy trở về kí túc nha."

Hai người đều không nhúc nhích, khoảng cách hai người không đến 5m, cô muốn đi tới, nhưng bước chân quá yếu nên không nhúc nhích, ngược lại vẫy tay:

"Trần Dịch Dương, anh qua đây."

Đối phương căm bản không nhúc nhích, trong đêm tối, cô nhìn không rõ ánh mắt của hắn, cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra vầng trán xinh đẹp, còn là chiếc áo phông đơn giản và chiếc quần bò bó sát ban ngày, vừa hay có thể miêu tả dáng chân thon dài của cô.