Chương 2: Hắn chính là bạn trai tôi

Trần Dịch Dương nhấc cằm Tô Nhuế, hơi ngẩng đầu lên chút.

"Kiểm tra trong miệng đối phương có dịch tiết không, liền tiến hành dọn dẹp, khi thực hiện hô hấp nhân tạo, trước tiên phải bóp hai bên cánh mũi bệnh nhân..."

Các bạn cùng lớp dưới khán đài có vẻ còn hào hứng hơn cả người tham gia, bắt đầu la ó một cách khó hiểu:

"Ồ..."

Hô hấp nhân tạo? Cô cảm thấy hắn chắc cũng làm như vừa rồi, nhưng khi hắn và cô nhìn vào mắt nhau, cô vô thức che miệng mình lại trước.

Mọi người nhìn thấy phản ứng của cô, không khí liền trở nên ồn ào, thậm chí còn nam sinh đùa giỡn:

"Miệng che đi rồi còn hô hấp nhân tạo kiểu gì?"

Lời vừa nói ra liền khiến mọi người bật cười:

"Ha ha ha ha."

Trần Dịch Dương nghiêng đầu ra hiệu bỏ tay xuống.

"Bạn học này?"

Tô Nhuế chỉ có thể bỏ tay ra, cười có chút ngượng ngùng.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, thật sự đưa tay ra bóp lấy cánh mũi cô, rồi từ từ cúi đầu xuống.

Hai người mặt đối mặt, cách nhau chưa đầy mười cm, cô nhìn khuôn mặt hắn từ từ phóng to trong tầm mắt của cô, nhịp tim cô cảm thấy trong cổ họng và nó sắp nhảy ra ngoài.

Ngay khi môi hắn cách cô môi cô không đến 5 cm, cô vô thức mím môi, môi hai người cứ như vậy chạm vào nhau, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.

Trần Dịch Dương khẽ cau mày, mà Tô Nhuế cũng nhất thời mở to mắt, không dám tin rằng bản thân vậy mà hôn hắn rồi, mặt của cô nóng bừng như bị lửa đốt.

Điều đầu tiên cô nghĩ tới là, không biết người khác có nhìn thấy không?

Trần Dịch Dương tiếp tục giải thích như không có chuyện gì xảy ra.

"Mỗi lần thổi khí nên duy trì một đến hai giây, nhấn ngực ba mươi lần và hai lần hô hấp nhân tạo thành một chu kì, mỗi năm cái kiểm tra nhịp thở của bệnh nhân một lần, xem mạch đã hồi phục hay chưa, cho đến khi nhân viên y tế đến hiện trường."

Những người dưới khán đài không có hứng thú nghe những kiến thức này, mà chỉ tập trung la hét.

Cô đã quên mất bản thân làm sao để xuống khán đài rồi, sau khi buổi giảng dạy kết thúc, Phương Duyệt nhéo cô một cái cô rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

Tô Nhuế đau đến kêu lên:

"A?"

May mọi người gần như đều đã rời đi, bất quá vẫn là có người quay đầu nhìn bọn họ, Phương Duyệt ghé bên tai cô hỏi chuyện bát quái:

"Vừa rồi hai người có phải đã hôn nhau không?"

Tô Nhuế nhất thời còn chưa phản ứng lại:

"Ai?"

Sau đó lại nghĩ đến là Trần Dịch Dương, cô hướng lên khán đài nhìn, hắn và bạn học khác đang thu dọn đồ đạc, cô nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, đối phương lại không nhìn mình lấy một cái.

Phương Duyệt hứng thú tương đối cao:

"Khi hắn cúi đầu, tay cố ý chắn lại, không phải chạm vào rồi?"

Nói như vậy mọi người đều không nhìn thấy rõ, cô chỉ đơn giản nhướn mày một cách thần bí:

"Cậu đoán xem?"

Phương Duyệt túm lấy đầu cô:

"Đoán cái đầu quỷ nhà cậu, cậu mau nói có hay không?"

Tô Nhuế tất nhiên không nói sự thật, hai người trêu đùa đến lối ra của khán phòng, liền bị người hét gọi lại:

"Tô Nhuế, Tô Nhuế."

Hai người tìm kiếm hướng phát ra âm thanh, là một người đàn ông, có vẻ như đã đợi cô một lúc rồi, hắn nhanh hướng phía bọn họ đi qua.

Phương Duyệt một mặt hóng chuyện:

"Cậu gọi hắn đến sao?"

Đột nhiên cau mày, Tô Nhuế lắc lắc đầu, làm sao có thể, ở kiếp trước người đàn ông này, khi cô bị tai nạn chưa đến nửa năm liền vứt bỏ bản thân có niềm vui mới, mặc dù cô biết đây mới là thực tại, nhưng hành vi lừa dối bản thân của hắn, đối với cô mà nói chính là một loại tổn thương.

"Trương Vĩ Đình." Ngữ khí của Tô Nhuế không mấy thân thiện.

"Cậu tìm tôi?"

Trương Vệ Đình ân cần đưa đến hai cốc trà sữa.

"Mới mua cho hai người, còn lạnh nè."

"Không cần." Tô Nhuế trực tiếp từ chối.

"Cảm ơn, nhưng là không cần đâu."

Bọn họ gặp nhau khi đang huấn luyện quân sự, mặc dù Trương Vệ Đình là ngành kỹ thuật thông tin, nhưng địa điểm huấn luyện quân sự ở ngay cạnh bên lớp họ, hai huấn luyện viên đều đến từ một nơi, cứ như vậy một đến hai đi liền coi như quen biết rồi.

Huấn luyện còn chưa kết thúc, hắn đã theo đuổi cô, mua đồ ăn vặt, hoa quả, trà sữa đều là chuyện bình thường, kiếp trước hai người chính thức ở cùng nhau là đại học năm hai, mà ở kiếp này cô không thể nào ở cùng hắn được, phải khiến hắn sớm chút chết tâm.

Tô Nhuế kéo Phương Duyệt muốn đi, Trương Vệ Đình tất nhiên là không nhường, cảm thấy cô nói như vậy bởi vì là một nữ sinh thận trọng, hắn đứng trước mặt hai người.

"Hai người đi đâu? Tôi mời hai người ăn bữa tối."

"Thật sự không cần." Tô Nhuế lại lần nữa từ chối.

"Chúng ta lại không có thân thiết."

"Hiện tại không thân cũng không sao." Trương Vệ Đình ngược lại rất tự tin.

"Nhưng là tôi tin rằng, sẽ không lâu nữa chúng ta sẽ hiểu nhau hơn."

Trương Vệ Đình thực sự trông khá đẹp trai, miệng hắn lại thường bôi mật ong, dù sao trước đây cũng có khá nhiều nữ sinh tiểu học quấn lấy hắn, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng rất phổ thông mà lại tự tin như vậy.

Kỹ năng lôi kéo người của hắn thật lợi hại, Tô Nhuế có chút mất kiên nhẫn.

"Sau này chúng ta cũng sẽ không thân nhau, cậu đừng làm phiền tôi, về sau cậu nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng ngàn vạn lần đừng có đến tìm tôi."

"Này, tôi sẽ không." Trương Vệ Đình còn giở trò vô lại.

"Cậu độc thân, tôi độc thân, tôi có quyền lợi theo đuổi cậu, cậu có thể từ chối, nhưng tôi sẽ không từ bỏ."

Thực sự không muốn tiếp tục dây dưa nữa, còn thu hút những người thích ngồi hóng chuyện trên đường, Tô Nhuế hít sâu một hơi:

"Ai nói tôi độc thân, tôi có bạn trai rồi."

Lời vừa nói ra, đến Phương Duyệt cũng phải kinh ngạc:

"Cậu có bạn trai rồi?"

Trương Vệ Đình càng không tin:

"Tôi không tin, tôi đều đã nghe ngóng rồi, cậu không có bạn trai, nếu như có, cậu kêu người ra đây xem xem, có phải là người ở trường chúng ta? Nếu không có ảnh không?"

Thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, tim của Tô Nhuế đập thình thịch, chỉ về phía khán phòng:

"Tôi thật sự có bạn trai rồi, hắn ở bên trong đó."

Khán phòng hôm nay giảng dạy, chỉ có học sinh ngành họ mới có thể vào, cô biết hắn không thể đi vào nên chỉ vội vàng lẩm bẩm điều gì đó.

Trương Vệ Đình lại không phải cứ như vậy mà bị đáng bại.

"Cậu đem hắn gọi ra đây, hoặc là tôi ở đây đợi hắn đi ra, tôi không tin vẫn còn người đàn ông nào tốt hơn tốt. "

Thật không biết người đàn ông này lấy đâu ra sự tự tin đó, Tô Nhuế quay người nhìn vào khán phòng, vừa lúc nhìn thấy Trần Dịch Dương cùng mấy bạn học đang đi ra.

Cô không quản nhiều như thế, Tô Nhuế trực tiếp đi tới móc vào cánh tay Trần Dịch Dương.

"Hắn chính là bạn trai của tôi, học ngành Y, học trưởng hội học sinh, đẹp trai hơn cậu, học tập cũng lợi hại hơn cậu."

Trần Dịch Dương nhất thời chưa kịp phản ứng lại, nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tô Nhuế, cũng đoán được đại khái.

Tô Nhuế nháy mắt với Trần Dịch Dương, phát ra tín hiệu cầu cứu, dùng cái miệng nhỏ nhỏ tiếng nói:

"Giúp đỡ tôi."

Người khinh ngạc nhất thực ra là Phương Duyệt, vừa rồi Tô Nhuế còn nói không quen biết Trần Dịch Dương, làm sao bây giờ lại trở thành bạn trai rồi?

Mọi người đều đợi Trần Dịch Dương trả lời, đặc biệt là bạn cùng khoa với hắn, trước giờ chưa nghe qua hắn có bạn gái, hơn nữa cô gái này vừa thực hiện hô hấp nhân tạo, phản ứng hai người trên sân khấu thậm chí còn không giống như bọn họ quen biết nhau?

Vẻ mặt Trần Dịch Dương ngược lại không có gì thay đổi nhiều, đặt một cánh tay lên vai cô, giọng điệu có chút khó chịu:

"Bạn học này cậu là ai? Tìm bạn gái tôi có chuyện gì?"

Lời nói này chính là Trần Dịch Dương thừa nhận Tô Nhuế là bạn gái của hắn, mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người, rồi lại nhìn Trương Vệ Đình, ý vị muốn xem kịch vui càng rõ ràng.

Phía sau hắn, một người bạn cùng lớp với Trần Dịch Dương đột nhiên lên tiếng:

"Vừa rồi ở trên khán đài, tôi chính là cảm thấy hai người họ hôn nhau rồi, hóa ra là bạn gái."