Chương 1: Kiếp sau chúng ta nhất định phải gặp nhau

"Đừng ngủ nữa, sắp bắt đầu rồi."

Cảm thấy thân mình bị người khác dùng lực lắc, đầu cô gái tựa lưng vào ghế vẫn đang mơ màng:

"Đang làm gì thế?"

Lẩm bẩm theo tiềm thức, nhưng ngay khi nói ra những lời nói đó, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, Tô Nhuế vội mở to mắt, điều đầu tiên đập vào mắt là không gian trống rỗng, ánh mắt tập trung lại mới phát hiện phía trước là một sân khấu lớn, nhưng đây là đâu?

"Cậu đã ngủ cả ngày rồi, đến sớm để giữ chỗ, cậu sao vẫn còn ngủ nữa?"

Giọng nói này rất quen tai, Tô Nhuế quay đầu nhìn thấy người thân quen.

"Phương Duyệt? Duyệt tỉ?"

Phương Duyệt khẽ cau mày, tại sao người trước mặt lại có cảm giác như rất lâu chưa gặp vậy.

"Làm gì thế?"

Tô Nhuế nhìn xung quanh, sân khấu lớn và những hàng ghế đỏ, lúc này cô mới phản ứng lại, nơi này có lẽ là khán đài của trường đại học, trên sâu khấu còn treo một tấm biểu ngữ: Chào mừng sinh viên ngành Y đến ngành Tài chính và kinh tế để dạy kiến thức sơ cứu khẩn cấp.

Phương Duyệt là bạn học cùng lớp đại học với cô, và cũng là bạn cùng phòng, bộ dạng trẻ con của Phương Duyệt trước mắt chính xác là kiểu người có chút khác thường ở đại học.

Thấy người ta nhìn mình ngây ngốc, Phương Duyệt sờ trán Tô Nhuế, không có phát sốt.

"Cậu sao thế? Ngủ đến ngốc rồi sao?"

Nói xong liền đưa cho cô cốc trà sữa, cái chạm lạnh lẽo khiến Tô Nhuế run rẩy, Phương Duyệt cười khúc kích:

"Uống miếng nước đá, bình tĩnh bình tĩnh lại."

"Bạn học, làm phiền nhường một chút."

Có bạn học vừa đến, muốn đi vượt qua bọn họ để vào trong, Tô Nhuế theo bản năng nhấc chân thu lại vào bên trong, chân vừa động cô lập tức ý thức được một việc lớn, chân của chính mình có thể động, cơ thể nghiêng về phía trước theo bản năng, người cô vậy mà có thể đứng lên rồi, chân vậy mà có thể đứng thẳng rồi, cô cẩn thận di chuyển vài bước.

Cô ngơ ngác nhìn xuống chân mình, rõ ràng cô đã bị liệt từ vị trí cao sau một vụ tai nạn, không thể đứng thẳng lên bình thường hoặc đi, hiện tại cái này là tình huống gì?

Nhìn cô đứng dậy, Phương Duyệt có chút gấp vội vàng kéo cô ngồi xuống.

"Cậu đang làm gì đấy? Phía sau người nhiều như vậy, cậu đứng dậy làm cái gì?"

Xung quanh là tiếng các bạn học ồn ào đang trò chuyện, Tô Nhuế đưa tay lên sờ mặt mình, lại sờ đôi chân, quá không chân thực rồi, cô quay đầu nói với Phương Duyệt:

"Cậu nhéo mình một cái."

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Phương Duyệt trực tiếp nhéo eo của Tô Nhuế một cái, cơn đau khiến Tô Nhuế hét lên trốn về phía sau.

"A..."

Là thật, là sự thật, chính mình vẫn còn sống, hơn nữa còn trùng sinh trở lại thời đại học, Tô Nhuế thật kinh ngạc, loại chuyện này tại sao có thể phát sinh trên người mình, nhưng sau đó quay đầu nghĩ lại, chẳng lẽ kiếp trước, trước khi cô chết vì bệnh tận, đã chủ động tự nguyện hiến nội tạng, ông trời đây là đang thương xót cô sao?

"Đầu tiên, rất nhiều sinh viên năm nhất ngất xỉu vì say nắng khi luyện tập quân sự, trước hết chúng ta sẽ nói về cách sơ cứu khẩn cấp cho người bị ngất do say nắng." Một giọng nam nhẹ nhành vang nên từ sân khấu.

"Say nắng do nhiệt độ thân nhiệt trên 40°C..."

"Đẹp trai quá."

"Đẹp trai quá, quả nhiên đến đây là đúng rồi."

Bốn phía sung quanh đã có những cô gái hoa si đang la hét, Tô Nhuế hướng lên trên sân khấu nhìn, người đàn ông đang cấm micro.

"Trần Dịch Dương?"

"Đúng, chính là hắn, Trần Dịch Dương." Phương Duyệt nhìn về hướng phía sân khấu.

"Hắn là hot boy của ngành Y, hiện tại đã năm 3 rồi, còn là hội chủ tịch học sinh của trường chúng ta nữa, chàng trai vừa đẹp trai vừa học giỏi không có nhiều nữa rồi, cậu nhìn xem những nữ sinh xung quanh, chắc là đến xem hắn đi."

"Còn có, không phải cậu báo danh tham gia hội học sinh sao, chắc cũng phải gặp rồi chứ?"

Ánh mắt Tô Nhuế rơi trên người của Trần Dịch Dương, khoảng cách trên sâu khấu và bên dưới không đến mười mét, Trần Dịch Dương trên sân khấu, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, mắt hai mí rất sâu, vẫn là khuôn mặt điển trai như cũ, so với trong trí nhớ màu da có trắng hơn một chút, theo ánh mắt nhìn xuống, còn có đôi bàn tay với những khớp sương rõ ràng nhưng rắn chắc đã ôm cô vô số lần, không hiểu sao tim của Tô Nhuế đập nhanh hơn.

Hắn tại sao lại ở đây? Còn là học sinh ngành Y? Cô nhớ hắn không phải học khác trường với cô sao?

Hồi ức bỗng tràn về, kiếp trước hắn đã đồng hành cùng cô đến khi kết thúc sinh mệnh, cái chết của chính mình khiến hắn đau đớn vô cùng, hắn kéo lấy tay cô bên tai nói với tiếng nức nở:

"Tiểu Nhuế, đừng rời bỏ anh."

"Tiểu Nhuế, kiếp sau chúng ta nhất định phải gặp nhau, đừng quên anh, đừng quên anh."

"Cậu sao thế?"

Bị Phương Duyệt cắt ngang mạch suy nghĩ, Tô Nhuế hoảng loạn quay đầu nhìn Phương Duyệt.

"Cái gì?"

Nhìn biểu tình của cô không đúng lắm, Phương Duyệt có chút hoảng rồi.

"Cậu sao lại khóc rồi?"

Khóc rồi? Cô đưa tay lên má, mới ý thức được chính mình thực sự đang khóc, khi nào thì khóc rồi? Tại sao phải khóc?

Lòng cũng thắt lại khó chịu, Tô Nhuế dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào ngực, tựa như điều này khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn.

Nhìn biểu tình của cô thật sự khó chịu, Phương Duyệt nắm lấy tay cô lắc lắc:

"Tiểu Nhuế, đừng dọa mình, cậu không có việc gì chứ? Có phải đi bệnh viện không?"

Hít sâu một hơi để cho bản thân bình tĩnh lại, Tô Nhuế xua tay.

"Không sao, không sao."

Trên sân khấu phát biểu đã kết thúc một vòng, các sinh viên trong khán đài vỗ tay, nhưng có vẻ mọi người không tập trung vào nội dung kiến thức cứu hộ mà tập trung vào người dạy nó.

Đổi thành một bạn nam tên Dư Lăng Vân của ngành Y bắt đầu dạy hồi sức tim phổi.

"Chỉ định hồi sức tim phổi là khi hôn mê, ngừng hô hấp và ngừng tuần hoàn do nhiều nguyên nhân khác..."

Có một mô hình người y tế giả trên sân khấu, Dư Lăng Vân sau thị phạm làm một lần, liền giơ tay hỏi.

"Có ai muốn lên làm thử không?"

Vốn dĩ không khí đang thảo luận náo nhiệt, lại càng ồn ào hơn, mọi người đều giơ tay.

"Tôi lên, tôi lên."

Nhìn xung quanh một vòng, Dư Lăng Vân giơ tay chỉ:

"Là cậu đi."

Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, Tô Nhuế mới ý thức được là chính mình, dùng tay chỉ đến là mình.

"Tôi?"

Dư Lăng Vân gật gật đầu:

"Đúng, chính là cậu, mọi người đều giơ tay, cho thấy đều rất nghiêm túc nghe, chỉ có cậu không có, lên sâu khấu thử xem."

Phương Duyệt cười khi có người gặp nạn, kéo người đẩy lên sâu khấu.

"Nhanh lên đi."

Lên khán đài, Tô Nhuế vô thức nhìn hướng về Trần Dịch Dương, hắn dựa vào bàn, cái bàn đó còn không bằng đôi chân dài của hắn, càng giống như nửa ngồi, hắn rõ ràng cũng đang nhìn cô, nhưng khóe môi lại nở nụ cười không rõ ý nghĩa, bộ dạng này của hắn, thật lạ lẫm.

Vừa rồi cô xác thực không có nghiêm túc nghe, Tô Nhuế không quản ba bảy hai mười một cứ ngồi xổm xuống trước, điều này khiến mọi người bật cười, cô vội vàng đứng dậy lần nữa.

Lúc này, Trần Dịch Dương mở miệng.

"Đừng đứng dậy, nằm xuống đi."

"A?" Cô một mặt bối rối, nằm xuống làm cái gì?

"Nằm ở đây." Hắn chỉ vào tấm đệm bên cạnh.

"Vừa rồi khẳng định không có nghiêm túc nghe, cậu làm bệnh nhân, tôi làm lại một lần nữa, cậu chắc sẽ biết làm."

Trần Dịch Dương nói với giọng điệu lạnh lùng và xa cách, Tô Nhuế chỉ có thể đi qua nằm lên trên đệm, nhìn Trần Dịch Dương bước lớn đi đến, tiếp nhận lấy micro của Dư Lăng Vân.

"Tôi làm thị phạm lại một lần nữa cho mọi người xem."

Hắn đi đến bên cạnh quỳ xuống bên cạnh cô, bên thị phạm bên giải thích:

"Hai tay đan chồng lên nhau, ngón tay phía dước nâng lên, duỗi thẳng cánh tay để đảm bảo lực nén, đồng thời ấn vào ngực khoảng 30 lần..."

Hắn vậy mà không có thật sự ấn xuống, chỉ thị phạm động tác giả, mà trái tim cô sớm đã đập nhanh dồn dập, nhìn hắn từ góc độ này, da trên má trong suốt, hầu kếu không ngừng chuyển động, và những đường gân trên cổ đặc biệt hiện rõ qua da.