Chương 12

Sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, Tiêu Vy trở về nhà và tắm rửa thay đồ, cô thay ra một chiếc đầm hai dây vải ren khá mỏng và có thể nhìn xuyên thấu bên trong.

Bình thường khi ở nhà riêng cô vẫn hay ăn mặc như thế, sở dĩ hôm nay cô mặc phong phanh như thế là vì hôm nay cô nghe ngóng được tin là anh sẽ về trễ hoặc không về, vì anh phải đi ăn tiệc cùng với đối tác nên chắc sẽ về khá trễ.

Tiêu Vy ở nhà vui sướиɠ, cô tung tăng chạy nhảy khắp nhà… cô còn lôi một đống rượu ngon của anh ra uống nữa chứ. Tầm khoảng mười hai giờ, cô say bí tỉ ngồi gục lên gục xuống ở bên dưới phòng khách ngay chỗ ghế sofa. Hai bên dây áo cũng trễ xuống khiến phần ngực lộ ra đỉnh hồng, cũng vì thế mà bật ra bên ngoài lớp áo.

Một lúc sau tầm mười giờ rưỡi… Phiến Duật trở về nhà, trên khuôn mặt của anh chẳng lộ vẻ gì là say cả… vừa bước vào nhà anh thấy cô ngồi ở bên dưới ghế sofa, tay cầm chặt chai rượu whisky mà anh vừa được đối tác tặng cách đây một tháng trước.

Ấy thế mà anh chưa uống được một giọt thì cô đã uống sạch hết một chai. Anh lia mắt nhìn từ trên xuống dưới một thể, mái tóc dài suôn mượt của cô xõa dài xuống. Ánh mắt ngờ nghệch nhìn về phía anh, hai bên đỉnh hồng cương lên như thể muốn anh chạm vào.

Phiến Duật thở một hơi thật dài, anh đưa tay lên ôm đầu xoa hai bên thái dương rồi vứt túi đồ ăn xuống đất, đi lại phía cô ngòi. Anh không mắng cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống, vòng tay qua ôm lấy người của cô và bế cô lên phòng.

[...]

Trong phòng, anh đặt cô xuống giường nằm ở phòng anh, Phiến Duật chỉ nhếch môi lên cười nhẹ một cái rồi anh kéo chiếc váy cô đang mặc lên cao một chút để nhìn ngắm rõ phần bầu ngực. Phía trên thì căng tròn, mềm mịn, hồng hào đến đáng yêu. Bên dưới thì có chút ẩm ướt.

Suy nghĩ lúc đó của anh chỉ toàn những thứ bậy bạ và đen tối.

“Cơ thể của em ấy đẹp thật… thật khó chịu khi đi làm về lại thấy cảnh tượng này, mình lại sắp không kìm nổi cơn hứng tình này rồi.”

Mắt nhắm mắt mở, Tiêu Vy lật người nghiêng qua một bên, bất giác cô phát ra một tiếng rên khiến anh đứng đó trợn hết cả mắt lên nhìn cô.

“Ah… ưm… ah…”

Phiến Duật nghiêng đầu cười nhẹ một cái rồi anh liền cởi sạch quần áo của mình xuống. Thanh thịt cũng bắt đầu nhô lên cao một chút, anh trèo lên giường kéo người cô nằm ngay lại. Anh nhẹ cúi đầu nói nhỏ qua bên tai của cô.

“Tôi yêu em mất rồi… Triệu Tiêu Vy.”

Trong cơn mê cô cảm nhận được nhưng lại chẳng thể nào nhìn rõ khuôn mặt của anh lúc đó. Anh ta nhìn xuống bên dưới, chống cằm lên giữa khe ngực rồi nghiêng người qua một bên mυ"ŧ lấy núʍ ѵú của cô. Chiếc đỉnh hồng nhỏ và ngọt như kẹo đó, kí©h thí©ɧ anh đến nổi thanh thịt bên dưới đã cương cứng dựng đứng lên.

“Ưm… hah… ực… á… ưm ưm…”

Có thể nói từ lúc kết hôn đến bây giờ… đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô, Phiến Duật dường như đã mê đắm nhan sắc, cũng như tính khí người con gái này rồi. Anh đưa tay xuống dưới đút vào trong huyệt đạo, đâm tới đâm lui cho dịch mật chảy ra thêm nhiều, đến lúc ngập tràn nhớp nháp hai bên đùi thì anh mới dừng lại. Anh nhếch môi cười nhạt nhích người xuống một chút đưa thanh thịt đó vào trong.

Tiêu Vy như cảm nhận được thứ gì đó đang lấp đầy trong cô liền ưỡn người lên, miệng không nhịn nổi bật ra thành tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm… chỗ đó… sâu một chút… ưm…”

Lại thêm một ngày nữa cả hai người họ lại quan hệ với nhau, họ làm chuyện đó xuyên suốt cả một tiếng rưỡi hơn. Hai bên đùi của cô điều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn ra. Anh cũng chẳng biết lý do vì sao bản thân khi gặp cô lại hứng tình đến như thế.

[...]

Sau khi làm xong, cô và anh mệt rã rời nằm ra đó. Anh ôm chặt lấy phần eo mềm mại và thon gọn đó của Tiêu Vy. Anh hôn lên cổ của Tiêu Vy, chỉ là hôn nhẹ nhưng về sau lại mυ"ŧ lấy khiến nơi đó có dấu vết của anh. Phiến Duật thích thú mân mê đỉnh hồng của cô và nói nhỏ bên tai cô.

“Dường như tôi yêu em rồi thì phải?”

Anh xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng và rồi cả hai cứ thế ngủ thϊếp đi.