Chương 4: Anh Và Hắn Ta Làm Gì?

Tối hôm đó cậu trở về....

*cạch*

Người bên trong đã ngủ rồi, cậu bước đến để chiếc cặp da trên bàn nhanh chóng bước tới chỗ của người kia đang say giấc, cậu không bậc đèn vì sợ anh thức giấc, cậu ngồi cạnh giường nhìn ngắm một dung nhan tuyệt mỹ, đôi mắt anh hôm nay sao bị sưng lên đến vậy? Khóc quá nhiều hay sao? Cậu đưa tay vuốt mái tóc anh rồi ngó qua chiếc bình đựng hoa thuỷ tiên mà cậu trang trí.

"Anh có thích nó không?" Cậu thều thào nhỏ giọng chỉ đủ một mình mình nghe.

"Anh đẹp nhưng những đoá thuỷ tiên ấy vậy Tiêu Chiến" cậu cúi xuống hôn vào trán anh, có lẽ ban đêm là thời gian giúp cậu quay lại chính bản thân mình không còn hóng hách không còn cường bạo, người đàn ông này cậu đã ngay cái nhìn đầu tiên nhưng người ấy lại không yêu cậu.

"Anh vẽ rất đẹp đó Tiêu Chiến, em bị đắm chìm vào trái tim anh anh có biết điều đó không?"

"Sao lại phải là người khác đến trước em?"

"Mai em đi công tác anh đừng buồn nhé! Em về sẽ tặng cho anh món quà đặc biệt..."

Cậu cảm thấy hôn trán không đủ cậu nhắm ngay môi anh mà hôn nhẹ nhàng....Cậu thái giày bước lên giường ôm anh thật chặt vào lòng , Tiêu Chiến cảm giác như có ai gây rồi khẽ động mi mắt, cậu buông nhẹ anh ra, làm thỏ con thức giấc thì không được đâu. Cậu mỉm cười nhìn nhũ quan trên gương mặt anh đây là bảo bối tâm can của cậu.

_____________________________

Sáng hôm sau...

"Nhất Bác đâu rồi dì"

Dù Hoa đang nấu nướng cùng mấy người giúp việc phía dưới nghe anh gọi liền nói.

"Cậu ấy đi công tác rồi chắc sáng mốt mới về đấy!"

Đi rồi sao? Đi mà cũng không nói anh, cái loại vợ chồng gì đây? Thích đi thì đi thích hành hạ cứ hành hạ.

"À...con cảm ơn dì"

Anh ngồi vào bàn uống một ngụm sữa cùng phần beefsteak thơm ngon.

*reng reng*

Dì Hoa nhanh chóng đi bắt máy.

"Alo Vương gia xin nghe"

"Là tôi"

"A..là..."

Bên kia cậu lặp tức cắt ngang lời dì.

"Suỵt, anh ấy đang làm gì?"

Dì mỉm cười ngó qua thấy anh ngồi ăn dáng ngoan ngoãn dì nói nhỏ vào điện thoại cho cậu nghe.

"Cậu ấy đang ăn sáng thưa cậu"

Bên kia bất giác nở một nụ cười, thỏ con thật ngoan ngoãn.

"Ờ nhà dì nhớ nấu nhiều món tẩm bổ cho anh ấy à không có tôi không được cho anh ấy ra ngoài"

"Vâng vâng"

*tút tút*

Cậu thật sự không yên tâm vì cậu không có nhà anh sẽ chạy đi gặp tên kia mất, nên cậu lao đầu vào công việc xong xuôi để chạy về ôm anh.

Bên này Tiêu Chiến ăn xong lấy khăn giấy lau miệng mình rồi suy nghĩ.

Giờ này anh ấy đang làm gì? Đã chuẩn bị đồ cẩn thận không?

Anh bỏ lên phòng cầm lấy chiếc điện thoại chờ đợi cuộc gọi của người kia, đúng quả thật là trùng hợp máy anh sáng lên.

"A Bằng ca"

Anh nhấc máy nghe gọi giọng nói anh ríu rít cả lên.

"Tiểu Tán tối nay em gặp anh được không? Mai anh đi rồi" hắn bên kia nhỏ giọng nài nỉ.

"Em...em"

"Anh nhớ em thật sự rất nhớ em"

Anh thở dài một hơi do dự, dù gì hôm nay cậu ấy không có nhà, người anh yêu lại sắp xuất ngoại.

"Nhé Tiểu Tán anh qua đón em!"

"Không được!"

"Tại sao"

"Vì ở đây canh giữ nghiêm ngặt, cậu ta kêu họ canh giữ không cho em ra ngoài"

"Tên khốn đó..."

Anh nhìn nhìn xung quanh rồi nói tiếp.

"Tối em sẽ tìm cách sang nhà anh"

Hắn bên kia mừng rỡ.

"Anh chờ em Tiểu Tán"

Anh nghe tiếng bước chân từ cầu thang đi lên vội tắt máy.

"A dì...dì lên có chuyện gì không?"

"Tôi lên thay bình hoa mới cho cậu....cậu sao vậy sắc mặt không ổn"

Anh ấp úng trả lời lại.

"Không...không sao...à dì con muốn nói nột chuyện"

Dì Hoa đang đặt bình hoa lên bàn thì nghe anh nói dì quay lại.

"Có chuyện gì thế cậu chủ"

"Tối nay...dì cho con ra ngoài được không"

Dì Hoa vội lắc đầu ngay lập tức, Vương thiếu đã dặn dò tất cả giai đinh trong nhà không được cho Tiêu Chiến bước ra khỏi nhà.

"Không được đâu, thiếu gia sẽ trách chúng tôi"

Anh vội đi lại nắm tay dì bằng ánh mắt mong mỏi.

"Con ở trong nhà thật tù túng, con muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành...đi mà dì"

"Tôi..."

"Coi như con xin dì đó...được không...con năn nỉ dì mà"

Dì Hoa nhìn anh khẽ thở dài, người này có phải là quá thu hút rồi không? Vẫn là bị lời năn nỉ của anh làm cảm động.

"Được...nhưng phải có người đưa cậu đi"

"Vâng con cảm ơn dì"

__________________________________

Tối hôm đó, anh một thân ăn mặc đơn giản nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp hiếm có của mình, dì Hoa đưa anh ra xe, anh đi cùng một tài xế duy nhất, tài xế đưa anh đến một trung tâm thương mại, khi anh xuống xe thì anh ta cứ đi kè kè sau anh, anh đột nhiên nghĩ ra một ý định.

"Tôi đi vệ sinh một chút anh không cần phải đi theo tôi"

"Nhưng..."

"Tôi sẽ ra nhanh thôi"

Vị tài xế kia gật đầu nhưng ánh mắt cẫn dõi theo anh, anh bước vào lẻn qua ngõ sau chạy thật nhanh bắt một chiếc taxi và leo lên đó nhanh chóng di chuyển.

Tài xế vì chờ quá lâu nên đã vào trong đi tìm nhưng lại không thấy, anh ta toát cả mồ hôi nhanh chóng điên cuồng chạy xe về nhà.

Tại Vương gia lúc này...

"Dì Hoa cậu chủ..."

Khi tên tài xế bước vào liền muốn đứng tim tại chỗ, các giai đinh và cả dì Hoa trong nhà đều cúi mặt xuống trước mặt vị thiếu gia uy quyền kia.

"Vương...Vương thiếu...cậu...cậu"

*Bốp*

Cậu nhanh chóng bay đến đấm tên tài xế kia. Tất cả mọi người bị một phe kinh hoàng.

"Anh ta đâu?" Cậu xách áo tài xế lên.

"Thiếu...thiếu gia...cậu ấy bảo vào đi vệ sinh tôi đợi rất lâu thì không thấy cậu ấy đâu cả"

*Bốp*

"Đáng chết" cậu tiếp tục đấm tài xế ngã xuống đất đôi mắt đầy tơ máu.

"Một lũ ăn hại, tôi đã bảo thế nào đừng bao giờ cho anh ta đi đâu khi chưa có sự cho phép của tôi"

Dì Hoa nhanh chóng quỳ xuống khóc và nói.

"Xin cậu trừng phạt tôi lỗi là do tôi"

Cậu xoay sang nhìn phía dì. Tay cậu quật đổ ngã mọi thứ trong nhà.

"Ngày hôm nay không kiếm được anh ấy, dì mau nhanh chóng nghỉ việc cho tôi"

Dì Hoa cúi mặt khóc, tại sao cậu ấy lại về sớm như vậy chứ?

Vương Nhất Bác sau khi kết thúc công việc tại Triều Châu đã lên máy bay về ngay sau đó vì cậu rất nóng lòng gặp Tiêu Chiến, khi về đến nhà người không thấy đâu chỉ thấy một đám đang run sổ mà thôi....

Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó khẽ nhếch môi một cái.

Qua mặt tôi , Tiêu Chiến anh sẽ phải hối hận.

Nhà Lý Bằng....

Lý Bằng đang ôm ấp Tiêu Chiến trên ghế, anh dụi dụi vào lòng quên mất rằng mình đang là kẻ có gia đình.

"Bằng ca, anh nhất định phải đi sao?"

Hắn ôm anh thật chặt rồi nói.

"Anh đi rồi sẽ về,anh sẽ mang em ra khỏi đống quyền quý phức tạp đó, anh sẽ khiến nó thân bại danh liệt"

Anh khẽ buông Lý Bằng rồi nhìn vào đôi mắt hắn. Không hiểu sao cái ôm ngày hôm nay anh lại thấy không có cảm giác là sao nhỉ? Không không chắc không phải vậy đâu.Anh thở dài để tay vuốt nhẹ gương mặt hắn.

"Cậu ta đi công tác rồi em mới đến đây gắp anh được, Bằng ca...anh sẽ trở lại đúng không"

Hắn cũng đưa tay lên chạm mặt anh.

"Tiểu Tán ,khi nào anh không lấy được em về anh không phải là Bằng ca của em"

Anh bật khóc cúi mặt xuống nhìn lại thân thể của mình.

"Nhưng em..."

Hắn biết bản thân anh đang nói gì nhanh chóng ôm anh vào lòng.

"Anh không quản, miễn mọi thứ đều là em..."

Hắn đẩy nhẹ anh ra rồi nhanh chóng hôn vào môi anh, nước mắt anh rơi lã chã, thân phận đã có chồng mà còn day dưa người cũ người đời có khinh mạt anh không? Nhưng đây là anh bị ép buộc mà. Nụ hôn triền miên đi qua, hắn buông anh ra nhanh chóng đè anh xuống ghế, anh hốt hoảng nói.

"Bằng ca, anh..."

"Tiểu Tán, mai anh đi rồi em em có thể..."

Một cảm giác được nâng lên,sao mọi thứ lại kỳ lạ quá anh có cảm giác không quen khi tiếp xúc thân thể với Lý Bằng sao.

"Em...không được...Bằng ca đừng mà"

Hắn cúi xuống điên cuồng cởϊ áσ anh, tay anh chặn lại nhưng không thể chống cự.

*Rầm*

"KHỐN KIẾP" tiếng của Vương Nhất Bác vang lên khi thấy cả hai đang làm chuyện khốn nạn ở đây.

Cậu điên cuồng lôi Lý Bằng ra đánh đấm.

"Mày chết đi, ai cho mày làm như vậy, mày có biết anh ta là vợ tao không, chó chết" cậu vừa nói vừa đấm, khuôn miệng của Lý Bằng chảy ra một khối máu tươi đặc sệt.

"Dừng tay lại, đừng đánh nữa..." anh bị đám vệ sĩ giữ tay lại.

Cậu mang ánh mắt đỏ ngầu xoay qua nhìn anh đang vùng vẫy, chiếc áo bị người ta cởi ra những hàng nút, khoé môi anh bị sưng đỏ do vết hôn để lại, nhiêu đó thôi đủ làm cho cậu hiểu nếu cậu đến chậm thì sẽ xảy ra chuyện gì ở đây, cậu bước đến tát thẳng vào mặt anh.

*chát*

"Aa" anh bị cậu tát ngã xuống sàn, Lý Bằng bên kia vùng vẫy.

"Mày dám đánh em ấy,thằng khốn"

Cậu nắm tóc ngửa mặt anh lên.

"Con người anh thật dơ bẩn"

Anh khóc hết nước mắt chỉ biết câm nín....

"Thiếu đàn ông như vậy sao..." rồi cậu ngó sang hắn.

"Vậy ngay tại đây mày sẽ chứng kiến tao chơi anh ta như thế nào!"

Cậu nhướn mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ lôi hắn vào phòng ngủ trói vào một góc, cậu nhanh chóng quăng anh lên giường, anh hoảng sợ hét lớn.

"Cậu...tôi xin cậu..." anh lùi lại đôi mắt rướm lệ hoảng sợ.

"Mày thả tao, mày đừng động vào em ấy..." hắn hét lớn nhưng tay chân đều đã bị trói.

Cậu nhếch môi lên cao.

"Không phải mày định làm chuyện đó với vợ tao tại nơi này sao, nhưng tiếc cho mày tao về sớm quá để tao tặng mày một màn phim đẹp mắt mà mấy tháng nay tao đã làm với anh ta" cậu gằn giọng nói.

"Đừng...Nhất Bác tôi xin cậu...xin cậu"

"...."

"Aaa không..."

_______________________________

Lô mọi người đọc bên kia rồi qua đây nhé 🥰🥰