Chương 5: Giam Giữ

"Đừng mà...buông tôi ra..."

Anh cầu xin cậu liên tục hôn vào môi anh như xoá đi dấu vết của hắn, hắn ta bị trói phía dưới miệng không ngừng hét....

"Thả Tiểu Tán ra,thằng chó"

Cậu buôn cánh môi anh ra xoay đầu sang hắn cười.

"Rất muốn cho mày xem cảnh xuân dạt dào nhưng tao lại không muốn cho mày thấy thân thể vợ tao"

Nói xong cậu lôi cả người anh xoay lại phía hắn cho gương mặt song song với gương mặt hắn, cậu không cởϊ qυầи áo của xả hai chỉ cởi những nơi cần cởi mà thôi.

"Thả em ấy ra, Tiểu Tán, Tiểu Tán"

Tiêu Chiến lắc đầu khóc lớn, bị người ta điều khiene như một thứ trò chơi rẻ tiền vậy.

"Mặn mà quá nhỉ, mày xem xem tao sẽ làm gì" xòn cậu nắm tóc Tiêu Chiến kéo về phía sau khuôn miệng cậu liếʍ tai anh đầu lưỡi luồn vào nơi đó, anh bị nhột khẽ rên nhẹ cố gắng né tránh, Lý Bằng bị trói mà đôi mắt muốn nổ tung.

"Tiêu Chiến, thuỷ tiên trắng tinh khiết anh muốn vấy bẩn nó tôi toại nguyện cho anh" cậu thì thầm vào tai anh.

Không màn dạo đầu một cú cậu thúc thẳng,anh hét lên vì đau đớn.

"Aaaaaa"

"Thằng khốn nạn..." Lý Bằng khóc theo anh.

Cậu nhếch môi cười.

"Mày thấy chưa anh ta là của tao rồi đó"

Cậu ngưỡng cổ tiếp tục ra ra vào vào, anh thống khổ mà nắm chặt ra giường chịu đựng.

"Ah...ah...Bằng ca anh đừng nhìn....ưn...đừngggg...nhìn"

Anh không ngờ Vương Nhất Bác cậu ấy lại tàn bạo đến như vậy, có ai chịu nổi khi mình đang cùng người đàn ông khác làʍ t̠ìиɦ trước mặt người yêu chứ,nước mắt lúc này thật là vô nghĩa.

"Rên lê cho tôi" cậu thúc mạnh đẩy cả người anh về phía trước.

"Aa...xin đừng...hic...tôi đau"

Qua một màn kinh diễm anh khóc đến ngất xỉu, Lý Bằng như muốn chết tại chỗ, cậu buông anh ra kéo quần cả hai lên bước xuống giường bế xốc Tiêu Chiến lên.

"Sao hả, mày thấy phim hay không?"

Hắn ta như một con thú xổng chuồng thét lên lao tới vì hắn đã được cởi trói, hắn bị đám vệ sĩ can lại.

"Vương Nhất Bác tao nhất định sẽ trả thù này"

Cậu bế anh ra ngoài, hắn bị đám kia giữ lại bên trong.

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của mày!"

Nói câu đó xong cậu bước ra xe và lao đi, đám vệ sĩ giữ hắn lại rồi đẩy ngã hắn xuống nhanh chóng bước ra chiếc xe còn lại.

Hắn ngồi đó nghiến chặt răng, nhớ lại cảnh tượng lúc nảy.

"Ah...cứu em...Bằng ca cứu em...ưm"

"Tiểu Tán"

Hắn nắm chặt tay đến rỉ máu....

"Vương Nhất Bác mày phải trả giá"

___________________________________

Về đến nhà cậu mau chóng lôi anh ra xe, anh bị đau nhưng vẫn phải đi theo tiến độ của cậu...

Anh bị lôi vào nhà cảnh tượng anh nhìn thấy chính là đám giai nhân cùng dì Hoa đang quỳ cúi đầu trên mặt sàn lạnh tanh, anh trố mắt nhìn...là tôi đã hại các người....

Cậu lôi anh lên lầu vào phòng đóng cửa cái rầm...

Phía dưới sảnh lúc này thầm cầu nguyện cho cậu chủ, chỉ e rằng với sự tức giận của Vương Nhất Bác thì anh sẽ bị nhốt cả đời không ra ngoài nửa bước.

Về phía chuyện Vương Nhất Bác tìm được địa chỉ thì chính cậu đã gài định vị vào máy anh,cậu bật lại và nghe thấy tất cả....và hậu quả thì mọi người cũng đã biết.

Trong phòng lúc này.

Anh bị cậu kiềm lại dưới thân thoả sức mà hôn hít,anh như mất hết sức lực ngăn cản, dù có chết tại nơi này cũng mang mối hận với Vương Nhất Bác, cậu quá tàn bạo , tàn bạo đến mức làm anh tổn thương sâu sắc.

"Nhìn tôi, mau nhìn tôi, khóc,anh khóc cái gì?" Cậu hét vào mặt anh.

Tiêu Chiến đẫm lệ đau đớn, bị chính người cũ thấy bản thân mình bị người khác thượng thì làm sao anh có thể chịu nổi đây.

Cậu nắm lấy cằm của anh xoay sang ép buộc ánh mắt anh phải nhìn cậu.

"Mọi thứ tôi làm không đủ cho anh sao? Tôi làʍ t̠ìиɦ với anh không sướиɠ sao mà đi tìm kẻ khác, NÓI MAU"

Anh nấc từng cơn nghẹn ngào nhìn thẳng vào mắt cậu nói.

"Phải,tôi chính là kẻ như vậy,cậu có giỏi thì gϊếŧ tôi đi,tôi chính là tìm anh ấy để làʍ t̠ìиɦ"

*chát*

Cậu vung tay tát mạnh vào mặt anh, cánh tay mạnh bạo mà bóp cổ anh khiến anh hít thở không thông...

"Tiện......nhân"

Anh nở một nụ cười vô nghĩa....

"Vậy...gϊếŧ...khụ...gϊếŧ tôi đi"

Cậu tức đỏ cả mắt cánh tay không nỡ siết chặt..lúc buồn ra Tiêu Chiến bị một màn ho sặc sụa...

"Anh chính là kẻ dâʍ đãиɠ mà tôi từng thấy"

Anh nhếch môi.

"Vậy thì tôi nói cho cậu biết luôn đây...tôi và anh ấy trước đó còn làm rất nhiều hơn cậu,cậu nghe rõ chưa"

"KHỐN KIẾP"

Cậu định vung tay lên tát anh lần nữa,anh nhắm mắt lại đón nhận,tay cậu run lên, tại sao hả Tiêu Chiến, tại sao hả anh, tôi đã làm gì mà anh không thể yêu tôi...

Cậu nghiến răng lôi mạnh tay anh lại giọng nói mang theo tia phẫn nộ.

"Được...vậy thì tôi sẽ nhốt anh ở đây mà cảm nhận thế nào là đau khổ..."

Xông rồi cậu đẩy anh ra, anh bị ngã xuống giường, cậu nhanh chóng ra khỏi phòng đóng mạnh cửa lại.

Anh ngồi đấy thu chân lại mà khóc , nước mắt lúc này có thể hoá thành sông, tại sao vậy? Sao tim anh lại đau thế này,anh cảm nhận được điều gì rồi. Từng câu mắng chửi của cậu, cậu bảo anh là 'tiện nhân' nhưng sao anh lại bị câu nói đó làm cho khóc mờ đi thần trí,trái tim anh có mấy ngăn, ngăn nào có hình bóng của kẻ thứ hai không?

Anh từ nay bị cậu giam cầm, một đời sinh ra phải chịu đau khổ, anh quên mất đi luân thường đạo lý ,anh sai rồi, gia đình anh sẽ ra sao đây? Họ gả anh cho Vương Nhất Bác họ không mong anh sẽ đi nɠɵạı ŧìиɧ...thế giờ anh làm gì thế này? Mất rồi,mất hết tất cả, mất tình yêu,mất cả niềm tin nơi cha mẹ, thế giới của anh đã chìm vào bóng tối.

Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi phòng cậu nhanh chóng chạy ra xe trước khi đi cậu cho đám gia nhân cùng dì Hoa đứng lên hết, dặn dò họ phải trông chừng Tiêu Chiến, nếu sai sót gì cậu sẽ chặt gãy chân từng người.

Cậu nhanh chóng lái xe đi đến các tụ điểm gay bar mà xả street....

Tiếng nhạc xập xình, tiếng rêи ɾỉ uốn éo, mùi thuốc và rượu xông ngập cả căn phòng, cậu rót ly rượu mà uống cạn.

Một tên MB xinh đẹp lẩn quẩn nhìn ngắm cậu nảy giờ khẽ nhếch môi cầm ly rượu đến ve vãn cậu, cánh tay cậu ta luồn qua vai cậu vuốt ve...

"Anh đẹp trai...đi với em đêm nay nhé"

Cậu sắp chìm vào cơn say, tên trước mặt cậu nhìn qua thì cậu ta cũng mới 18 tuổi mà thôi, đôi mắt to, môi cong,lông mi dài tổng thể khuôn mặt hoàn toàn khả ái... cậu như say như tỉnh vỗ vỗ vào mặt cậu ta.

"Đẹp"

Cậu ta mỉm cười xinh xắn,đôi môi kia hôn vào má cậu tay luồn vào phía dưới của cậu nhưng bị cậu nắm lại...

"Em thích anh rồi,chúng ta đi nhé"

Cậu cụng ly với cậu ta một ly rượu rồi uống cạn...

"Được"

Cậu nhanh chóng ôm lấy cậu ta vào phòng vip ngay đó.

Trong phòng...

"Ah...nhẹ nhẹ...Vương thiếu...anh nhẹ thôi"

Trong cơn mê cậu ôm cậu ta mà trong miệng đê mê gọi tên Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến,Tiêu Chiến,anh đẹp lắm"

"Tiêu Chiến là ai mà anh gọi quài vậy?" Cậu ta rất ghét khi đang làʍ t̠ìиɦ với cậu mà gọi kẻ khác...ai trước đây cũng say mê cậu lúc làm cũng phải gọi tên cậu mà thôi giờ đâu ra tên Tiêu Chiến nào nữa.

Vương Nhất Bác không để ý khuôn miệng cứ rên lên tên Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến...đêm nay anh đã thuộc về em nữa"

"Cmn, anh gọi tên Tiêu Chiến là tên nào?"

Cậu vẫn luật động trên người tên MB đó, đôi mắt nhìn xuống gương mặt tên này thì ẩn hiện ra khuôn mặt Tiêu Chiến, cậu đưa tay lên vuốt mặt cậu ta.

"Tiêu Chiến...em yêu anh...Tiêu Chiến"

"...."

Đêm đó cậu luôn miệng gọi tên anh khiến tên kia phải khó chịu,cậu ta biết đây chính là thiếu gia nhà họ Vương sóng gió sẽ đến bất ngờ nếu như cậu ta chiếm lấy trái tim Nhất Bác.