Chương 21: Chúng Ta Làm Lại Từ Đầu Được Không?

"Bỏ ra...cậu bị điên à, mau đưa tôi về!"

Anh hất tay cậu ra, cậu như phát điên lên vì cớ gì anh lại như thế? Anh có phải không cần cậu nữa hay không? Cậu nắm hai tay anh đưa lêи đỉиɦ đầu, cúi mạnh xuống vồ lấy đôi môi anh, anh lắc mạnh đầu sang một bên hét lớn.

"Vương Nhất Bác cậu dừng lại đi, tôi không phải là công cụ thoã mãn cái thú tính dơ bẩn của cậu"

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào ánh mắt anh đã động tầng sương mỏng, anh đau lòng? Anh tổn thương làm sao cậu hiểu được...cái tình cảm trong sáng đó cậu đã vứt bỏ, uy quyền của cậu lớn lao nhưng lại phải chịu thua một Tiêu Chiến...tàn bạo bao lâu thì cũng chỉ là vỏ bọc, thử hỏi rằng anh có hiểu lòng cậu và cậu có hiểu cho nỗi khổ của anh.

Anh không thể chấp nhận được sự thật trước đây...người ta đã rắp tâm hãm hại gia đình anh, rắp tâm cướp đoạt và nhẫn tâm chà đạp lên niềm tin yêu của anh...anh chấp nhận không? Không thể! Thật là không thể.

Yêu cậu...tôi chỉ mang niềm tổn thương vô hạn to lớn, giữa chúng ta ràng buộc bởi sợi dây hôn nhân kia và cả Toả nhi....

"Tôi yêu anh Tiêu Chiến!" Cậu cúi xuống hõm cổ anh mà rơi nhẹ một giọt nước mắt..

Tiêu Chiến không ngoại lệ, anh đã khóc...nhưng nước mắt không thể xoá đi vết thương đã hằn sâu vào tim anh.

"Cậu trả lại tất cả cho tôi đi, trả lại tất cả cho tôi"

Dừng một lát anh đẩy đầu cậu ra, tư thế ái muội này của cả hai khiến trên xe nóng lên bao giờ hết nhưng hai trái tim lại không cùng nhịp đập.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi...tôi quá ngu muội, anh không vì thế mà rời xa tôi được"

Cậu nói xong lại cúi xuống hôn vào môi anh, anh cản lại và đẩy mạnh cậu ra, lúc hai cánh môi rời ra vang lên một tiếng kêu lớn.

"Có quá muộn không Vương Nhất Bác? Cậu biết trong đầu tôi đang nghĩ gì không? Tôi muốn ly hôn cậu nghe rõ chưa!"

Anh gằn giọng lại, ánh mắt ngập nước để nhìn, nhìn thấu tận tâm can con người phía trên...anh yêu cậu là thật sự...nhưng anh lại muốn cậu phải thân bại danh liệt, muốn cậu hiểu rõ rằng tình yêu không phải để cậu đùa giỡn...mất rồi mới đi tìm lại, tìm lại rồi thì không còn người cũ...Tiêu Chiến anh lại khác...anh đã yêu cậu bằng cả con tim chân thật để hình dung còn cậu dùng cả con tim đánh mất lý trí kia để hành hạ một tấm chân tình.

"Không bao giờ"

"Ah~"

Cậu kéo áo anh xuống hôn vào bờ vai trắng tinh nõn nà kia... Tiêu Chiến như pho tượng mà mặc kệ..đến khi cậu hôn lướt qua cổ anh thì Tiêu Chiến mới nhẹ giọng nói.

"Tôi đã hết yêu cậu"

Vương Nhất Bác dừng lại...cậu nấc lên một chút...muộn màng là thật sự...làm sao cậu không biết Tiêu Chiến muốn làm gì! Cậu sai lầm khi đã biến Tiêu Chiến thành thứ độc dược gϊếŧ chết nơi tim cậu một lỗ hỏng lớn...câu nói của anh gây sát thương cho cậu...cậu rời khỏi người anh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh.

"Anh chỉ cần biết tôi yêu anh là được" Nói rồi cậu buông thả anh ra quay về lái xe, câu nói đó làm gánh nặng trong lòng cậu...anh ngồi dậy chỉnh lại quần áo...cả hai im lặng đến đáng sợ....

Nghĩ đến câu nói của Vương Nhất Bác, anh thật muốn nói cho cậu biết rằng....Tôi vẫn còn yêu cậu, còn yêu rất nhiều nhưng có vẻ tình yêu của chúng ta đã thiếu một cái gì đó, nếu là trước đây giá như cậu đừng gieo lời bướm ong mật ngọt đó thì có lẽ mọi chuyện đã khác....

.

.

.

Cả hai về nhà mạnh ai nấy vào nhà, ngủ vẫn chung giường nhưng lại chia đôi ranh giới..anh ngủ về hướng chiếc nôi của Toả nhi còn Vương Nhất Bác thì nằm bên kia...

Không gian lạnh lẽo không chút hạnh phúc, làm sao cậu biết được Tiêu Chiến bên này đang khóc...và làm sao anh biết được người kia đang hối lỗi ngập trời....

"Anh đã yêu em chưa Tiêu Chiến?"

....."Có phải anh đã yêu em rồi không?"

Ký ức nơi cánh đồng thuỷ tiên ngày ấy vội trôi dạt về bên anh....những nụ hôn nồng thắm, những đêm ân ái mặn nồng, những hứa hẹn đầy hoa mỹ...giờ đây đã nguội lạnh...anh nhìn con nằm trong nôi mà chạnh lòng lại...

Sự cô đơn trống trãi, nằm cạnh nhau rồi mà lại không thể ôm nhau, Vương Nhất Bác rơi nước mắt xuống gối...Em hối hận rồi Tiêu Chiến! Sao anh lại lạnh lùng đến thế? Anh không yêu em nhưng em vẫn còn yêu anh...em không thể chịu đựng nổi khi thấy anh cùng một chỗ với kẻ khác mà người đó lại không phải em. Đổi lấy cả cơ ngơi này chỉ mong lấy lại một Tiêu Chiến thuần khiết như thuỷ tiên trắng khi xưa...anh đã không còn chăm sóc chúng, cậu cũng đã bỏ liều....

Cám dỗ? Làm sao tránh khỏi? Bản thân cậu có tội...tội đã bỏ anh một thận sinh non...một thân chịu đựng...

"Tôi đã hết yêu cậu rồi"

Vương Nhất Bác lau nhẹ đi vòng nước mắt...cậu muốn xoay qua ôm chầm người kia vào l*иg ngực ấm này...muốn hôn nhẹ vào cánh môi mà yêu thích, muốn được nắm tay cùng anh đi khắp nơi...cậu muốn một dao đâm chết mình ngay lúc này để có thể khoả lấp tội lỗi bên trong....

"Không thích anh có thể biến!"

Xin đừng để dòng ký ức đó chạy qua trí óc của cậu...hạnh phúc tự tay mình đánh đổ, người mình yêu chỉ vì thử lòng trái tim mà giờ đây đã đánh mất...Em làm gì để anh có thể yêu em đây Tiêu Chiến? Em làm gì để anh tha thứ một kẻ khốn nạn như em?

Rốt cuộc cậu là kẻ không chịu nổi...cậu quay người qua thấy tấm lưng của người kia vẫn giữ nguyên tư thế! Cậu xít gần lại ôm anh sát vào lòng...Tiêu Chiến khẽ run lên nhưng anh vẫn là không xoay lại.

"Em sai rồi! Đừng lạnh lùng với em như vậy có được hay không? Quay lại nhìn em đi Chiến ca...xin anh"

Giọng nói run lên, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu phải cầu xin bằng nước mắt với một người...người này quan trọng đối với cậu...

Đáp lại cho cậu câu trả lời là một tấm lưng lạnh không hề quay đầu...cậu buồn bực xoay mạnh anh lại...hai ánh mắt nhìn nhau trong đêm tối...cậu đưa tay lau nhẹ khoé mắt anh...Tiêu Chiến cúi mặt nấc lên từng tiếng, anh không cản lại cảm xúc của mình. Không cản được....

"Chiến ca..."

Anh đưa ánh nhìn lên gương mặt cậu, tay anh đặt vào cánh tay cậu...cảm xúc bây giờ chính là đau thương...

"Xin lỗi...em xin lỗi"

Anh đánh vào ngực cậu thật đau...anh khóc lên như một đứa trẻ...anh đã nhói lòng mình mềm nhũn ra...anh đã quên đi chuyện trả hận...anh yêu cậu đến tê tâm liệt phế...yêu con người này bằng trái tim thấu tận bên trong...

"Hic...đáng ghét...hic...Vương Nhất Bác đáng ghét..."

Anh ngồi dậy xoay mặt đi chỗ khác lấy tay ôm mặt mình mà cúi mặt xuống gối chân mà khóc....cậu ngồi dậy ôm thân ảnh kia...

"Cho em một cơ hội được không? Chúng ta làm lại từ đầu đi anh...em không thể thiếu anh được" cậu ôm anh...

Cậu kéo anh ngồi đối diện mình....

"Anh đánh em đi Tiêu Chiến...anh lạnh lùng với em còn đáng sợ hơn là anh đánh em...thà anh đánh em chỉ mong anh đừng lơ em nữa..."

Cậu nâng cằm anh lên...Tiêu Chiến vẫn nhắm nghiền mắt mà khóc...tha thứ đối với anh bây giờ nó đã mỏng đi..chấp nhận một Vương Nhất Bác lần nữa lại khiến anh phải mở lòng...cậu hôn vào môi anh, Tiêu Chiến đáp trả lại hai tay anh vòng qua cổ cậu kéo cho nụ hôn thêm sâu...hai cánh môi xoay vần khi khuôn mặt cả hai đã đẫm lệ...

Yêu em lần nữa! Cho em một cơ hội....nhưng chính anh sống lại thêm một lần...hạnh phúc Toả nhi , hạnh phúc của anh chính là cậu...

Cuồng phong bão tố còn nữa hay không? Anh xuôi tay mà bất chấp....

Cậu ôm lấy eo anh dán sát lại mình, trong đêm tối hai người hôn nhau say đắm như đưa hồn vào mộng mị chiêm bao...không phải mơ, không phải giả, lời mật ngọt quá đỗi sâu lắng này liệu anh có thể can đảm tin?

Cả hai rời khỏi nhau....tiếng thở hì hục vì thiếu dưỡng khí, mũi hai người cận kề..

"Vương Nhất Bác cậu là ma quỷ...cậu đừng nói thêm lời đường mật nào...tên khốn nhà cậu nói đi tại sao tôi lại yêu cậu đến thế?"

Vừa nói xong anh đánh mạnh vào ngực cậu, rất đau nhưng cậu vẫn chịu...cậu đưa tay tát vào mặt mình...anh sừng sốt kéo lại đưa tay sờ mặt kiểm tra...

"Điên à!!"

"Em yêu anh!" Cậu nhào đến đè Tiêu Chiến xuống giường...

Lao vào nhau để điên cuồng...để cùng nhau bước thêm một hành trình dài. Cậu có được anh là niềm vui cao cả...cậu tự hứa với mình sẽ bên anh mãi mãi...Liệu sẽ có về bên nhau...liệu sẽ một đời tin tưởng? Tất cả gói gọn lại hai chữ "sau này".