Chương 20: Chạy Theo Ái Tình

Có quá muộn không? Khi tình yêu đã vỡ tan rồi....

Kể từ ngày hôm đó anh và cậu như trở lại bình thường. Cậu vui vẻ nhưng anh thì chỉ bể ngoài...anh muốn cậu phải giữ anh lại, đấu tranh vì anh một lần nữa...cậu có thể đến rồi đi với kẻ khác nhưng đối với Tiêu Chiến cậu không thể nào nói một là bỏ hai là bỏ...

Tại sao lại phải tự hành hạ bản thân khi ngày trước còn quá êm ấm, do ai phản bội ai? Do ai níu kéo ai? Tiêu Chiến hiện tại ngoài cái dung nhan bá mỹ để chiêu dụ Vương Nhất Bác lơ là tất cả thì anh cũng chưa có quyền, mọi quyền của anh đều do Vương Nhất Bác nắm lấy. Anh thấy cậu bế bé con âu yếm...anh chợt hài lòng một chút, vui vẻ một chút nhưng lại cũng hoài niệm một chút...giá như trước đây lúc anh sinh Toả nhi cậu sẽ ở cạnh anh chăm sóc, giá như cậu không phải đối xử với anh như thế...

Có quá muộn không? Có thấy rằng một lần sai là đánh mất đi cả một hạnh phúc với người mình yêu một đời?

Tiếng chuông reo điện thoại vang lên...là những đối tác của Tiêu thị...

"Alo tôi nghe"

Bên kia là giọng nói của một lão già khá biếи ŧɦái nhưng lại sở hữu một cơ ngơi đồ sộ và là đối tác của Vương thị với cổ đông khá lớn..

"Là tôi! Tiêu Chiến...con trai của Tiêu thị? Em muốn khôi phục lại Tiêu thị có đúng không?"

Bên đây Tiêu Chiến nghe vậy liền cân nhắc...

"Sao ông lại hỏi vậy?"

Giọng nói bên kia tràn khàn đặc lại...

"Tôi muốn gặp em thì thế nào?"

Anh nhẹ nhàng đồng ý ngay, tiếp xúc với những kẻ như thế làm sao anh không hiểu...

"Được!"

.

.

Đến tối Tiêu Chiến bắt đầu lên đồ và đi, Vương Nhất Bác vừa từ công ty về thì thấy anh ngồi trên bàn chăm chút lại bản thân....thật lạ anh ấy định đi đâu sao?

Cậu nuốt nước bọt khi thấy một thân ảnh quyến rũ kia trong gương, anh định mặc bộ dáng này ra đường...cậu quăng cặp xuống giường bước đến vòng tay qua cổ anh và hôn vào má anh một cái...

Tiêu Chiến ban đầu sửng sốt lúc sau thì hạ ánh mắt xuống nắm lấy tay cậu...anh lại nhớ cách ôn nhu này của cậu trong quá khứ....nhưng vòng tay này đã từng ôm ấp người khác lại không phải anh...

"Tiêu Chiến! Anh định đi đâu" Cậu như lên một cơn nghiện, cắn lấy vàng tai anh...Tiêu Chiến run nhẹ người đẩy đẩy cậu ra...

"Tôi mệt, tôi có việc" Xong rồi anh ngó qua chiếc nôi nhỏ kế giường nhìn bé con đã ngủ sat sau đó anh nói với cậu.

"Chăm con đi, tối tôi về sẽ cho nó uống sữa"

Cậu căn bản không để ý câu nói của anh, cả ngày đi làm điều vui nhất đối với cậu chính là ôm anh ngày đêm vào lòng mình...thân thể mềm mềm nhu nhu làm cậu xoá tan đi mệt nhọc...có vợ có con hạnh phúc biết bao...cậu kéo cánh tay anh đứng lên đẩy anh xuống giường, Tiêu Chiến nhăn mày khó chịu, cậu miết nhẹ cánh môi anh...định hôn xuống thì anh đã xoay mặt sang chỗ khác.

"Không được! Tôi rất mệt..."

Cậu làm sao mà chịu được, bị từ chối làm cậu khó chịu, đôi môi này cậu yêu nhất mà nay lại xoay bên kia...bên kia có gì mà khiến anh quay sang đó hoài vậy? Cậu ghen cả kính cửa sổ...cậu mạnh bạo xoay cằm anh lại mà hôn xuống...

"Ưʍ...Vương...Nhất...Bác...ưm"

Tiêu Chiến nắm lấy cái tay của cậu đang bóp mạnh cằm mình gỡ ra...đẩy cậu ngồi dậy...

"Đủ rồi đó! Cậu thích thì đi ra tìm người khác đi...tôi có việc rồi" anh đứng dậy bước đi một mạch đi thẳng ra ngoài...

Vương Nhất Bác đập mạnh tay xuống giường tức tối đập mạnh chiếc bình hoa thuỷ tiên trên bàn làm Toả nhi giật mình khóc lớn...

"Nín đi...khóc cái gì?" Cậu tức giận mắng cả Toả nhi....

Phía dưới nhà Tiêu Chiến đang bước xuống lầu thì nghe tiếng con khóc, tim anh nhói lại...anh muốn bước lên ôm con nhanh chóng nhưng lại không được đành phải nhờ dì Hoa...

"Dì Hoa..."

Dì Hoa đi ra liền đáp lại...

"Sao Toả nhi khóc nhiều thế?"

Anh ngó lên trên rồi quay sang nói nhỏ với dì....

"Dì lên phòng bế Toả nhi vào phòng của dì dùm con nhé! Cậu ta đang điên rồi"

"Được được để dì"

.

.

Anh bước đi ra xe , xe chuyển bánh đi thì cũng là lúc Vương Nhất Bác chạy theo sau...

Cậu đập tay vào vô lăng...con mẹ nó Tiêu Chiến anh đi đâu? Anh hẹn với thằng nào mà cả chuyện vợ chồng của chúng ta anh cũng từ chối?

Cậu như ngồi trên đống lửa mà đuổi theo anh...Tiêu Chiến dừng xuống một nhà hàng sang trọng...cậu cũng vừa chấm tới dừng tại phía xa...

Từ xa cậu nhìn thấy thêm một chiếc xế hộp màu đen nữa chạy đến chỗ anh...cậu không thể ngờ bước xuống xe là Trần tổng đối tác của công ty cậu...

Ông ta bước xuống liền nhìn thấy được nụ cười của Tiêu Chiến...ông tay nắm lấy tay anh khẽ hôn vào , cậu thở mạnh kiềm nén lại cơn phẫn nộ...họ đã bước vào trong, ánh mắt đó là gì? Tại sao anh ấy lại hẹn với ông ta?

Nɠɵạı ŧìиɧ? Nếu như anh dám tôi liền đánh gãy chân anh....

Cậu xuống xe đi vào trong theo dõi nhìn thấy ông ta kéo ghế cho Tiêu Chiến ngồi vào....đó là phòng ăn vip dành cho hai người gặp gỡ đối tác hoặc tình nhân với nhau...cậu cố gắn không tức giận ra ngoài để chứng kiến tất cả câu chuyện...một nhân viên đi đến định cản cậu...cậu đã đưa danh thϊếp và tiền ra để được đứng tại đây mà theo dõi...

.

.

"Đúng là lời đồn quả thật không sai, Tiêu Chiến em thật đẹp"

Tiêu Chiến cười gượng nâng ly rượu cùng ông ta, đặc biệt một điểm anh nhận ra nhà hàng này nối liền cùng khách sạn....

"Trần tổng quá khen, tôi không dám nhận"

Trần tổng gã nhìn anh bằng đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ cưỡng cầu...

"Em không cần khiêm tốn đến thế! Nếu tôi nói tôi đẩy 50% cổ phần đầu tư vào Tiêu thị thì sao?"

50% đúng là không nhỏ, có được nó rồi ông ta sẽ ra điều kiện...điều kiện đó anh mãi mãi sẽ không đáp ứng...

"Ông muốn ra điều kiện?"

Ông ta nhếch miệng vỗ tay vào mặt một chút, anh giật mình rụt rè gương mặt mình lại.

"Em không những đẹp mà còn thông minh, đúng là tôi ước muốn có một đêm với em"

Anh nhìn ông ta sau đó mặt anh mệt mỏi, ánh nhìn dần mờ đi...ông ta đến bên cạnh anh tay vòng qua đôi vai kia mà vuốt nhẹ....

"Sao rồi? Em thấy trong người thế nào?"

Anh gục mặt xuống bàn nhanh chóng, ông ta cười đầy ranh mãnh mà ngồi xuống ghế cạnh anh...

"Tiểu mỹ nhân hi sinh một chút em sẽ có tất cả...cuối cùng cũng có được em"

Ông ta định bế Tiêu Chiến đi thì chợt tiếng cửa mở mạnh ra...Vương Nhất Bác đi vào đấm mạnh vào mặt ông ta...

"A"

"Khốn kiếp! Ông dám giở trò với anh ấy"

Ông ta bị đánh đến sưng cả mặt....

"Cậu...cậu dám đánh tôi?"

Cậu đẩy mạnh ông ta ra lôi Tiêu Chiến lại bên mình mà ôm chặt vào...tôi sẽ tính xổ anh sau...

"Cậu được lắm...tôi sẽ rút vốn đầu tư"

Cậu tức giận đáp lại....

"Cút! Đây không cần!"

Nói xong cậu bế anh đi ra ngoài đi khuất dạng, người nằm trong lòng cậu khẽ giương cánh môi lên cao...rút vốn đầu tư của Vương thị thì chính ông ta sẽ tự tay đầu tư vào Tiêu thị...một chút diễn kịch thật là hay...

Cậu bế anh ra xe đôi mắt anh vẫn cố nhắm chặt lại...cậu lái xe đi , lái xe đi thật xa nhưng không biết là nơi nào, cậu thắng gấp lại ngay lập tức , vυ"t nhanh chồm qua hôn mạnh vào môi Tiêu Chiến dù anh có giả hôn mê...

Cậu cắn mạnh khiến anh bừng tỉnh lại....

"Ưʍ..."

Cậu đưa lưỡi vào tròn mà càn quét...sau đó buông ra nhìn anh đang thở loạn...cậu nắm mạnh cằm anh đưa lên cao...

"Khốn kiếp! Anh có biết anh vừa bị gì không? Tôi không đến kịp anh bị lão già kia đem đi rồi" cậu hét thật lớn...

Tiêu Chiến cười...có cái lý gì để ghen với anh, chính anh biết cậu đã theo dõi anh, anh lợi dụng chuyện đó để cậu và ông ta xích mích và dẫn đến chuyện rút vốn đầu tư...giờ đây anh nhìn lại, trước mặt anh là một kẻ điên cuồng mà tra khảo anh...

Cậu quan tâm? Tôi lại càng muốn xa cậu rồi...cái quan tâm của cậu làm tôi có chút không quen.

"Cậu theo dõi tôi?"

"MẸ KIẾP! Không theo anh thì anh tối hôm nay bị kẻ khác cho nằm dưới thân?"

Cậu mắng anh thật lớn, nghĩ đến chuyện anh nằm dưới thân kẻ khác và bị người kia điên cuồng đưa đẩy...nhiêu đó thôi là cậu muốn gϊếŧ chết hết bọn họ.

"Tôi chính là muốn cậu ghen như vậy!" Anh tiến sát lại gần mặt cậu mà phả hơi nóng giọng nói truyền ra...Cậu nắm tóc anh kéo mạnh ra sau...tay kia hạ ghế xuống nhanh tay trụ hai tay anh lại mà đè lên.

"Được! Có phải chúng ta chưa làm đủ? Anh chưa thoã mãn đúng không? Cần đàn ông đến lão già cũng cần....được vậy thì hôm nay tôi sẽ làm chết anh tại nơi này!"