Tô Ngải thất thần, cổ tay bất giác tăng thêm lực đạo.
“A, đau.”
“Ta bảo ngươi nhẹ thôi.”
Chưa vào đến sân, Viên Tinh Thuý đã nghe thấy giọng của Tô Lăng trong trẻo pha chút tức giận.
Viên Tinh Thuý tức khắc sững sờ tại chỗ, nhìn hiện tại đang là ban ngày ban mặt, nhẹ nhàng bước tới gần.
“Nhẹ nhàng như vậy là muốn xoa ra nước sao?”
“Giống như đang sờ mèo vậy.”
“Trọng điểm.”
“Nhanh lên, đừng do do dự dự, rốt cuộc ngươi có làm được hay không?”
Viên Tinh Thuý hơi giật mình, sau đó như bắt được nhược điểm của Tô Lăng, bước nhanh về phía sân.
“Được a, ban ngày ban mặt, tên dã nam nhân nhà ngươi dám khi dễ Lăng ca nhi.”
Nàng vừa bước vào sân vừa nói to. Lời nói chưa kịp thốt ra đã nghẹn trong cổ họng, sắc mặt nàng cứng đờ, khí thế tức khắc suy giảm.
Viên Tinh Thuý thấy tên nô ɭệ ngồi xổm dưới đất xoa đầu gối cho Tô Lăng đang ngồi trên thềm đá, tư thế khiến nàng ta không dám nhìn thẳng.
“Ai u, Lăng ca nhi, sao con lại để nam nhân này chạm vào người như vậy?”
Tô Lăng nghe tiếng, nhìn về phía Viên Tinh Thuý, “Lời này của bá nương giống như nói ta đang làm việc gì đáng xấu hổ vậy, vẫn là bá nương…”
Tô Lăng không nói nửa câu sau, coi như là sự tôn kính cuối cùng dành cho trưởng bối, nhưng cậu vẫn không nhịn được trợn mắt nhìn nàng ta.
“Đắp thuốc cũng không được sao? Vậy phiền toái bá nương đến xoa thuốc cho ta.”
Viên Tinh Thuý nhìn đầu gối của Tô Lăng, trong nước đen tuyền vẫn còn cặn thuốc, thoạt nhìn rất bẩn thỉu.
Nàng mắt lé nhìn Tô Ngải, nói với giọng sai khiến:
“Thất thần làm gì, mau tiếp tục bôi thuốc đi, đến ngày mai sưng tấy không giảm, Lăng ca nhi lại cáu kỉnh.”
Tô Ngải phớt lờ nàng, tiếp tục giơ ngón trỏ, cẩn thận xoa thuốc lên đầu gối.
Tô Lăng lại không nhịn được tức giận, “Bá nương nói vậy chẳng khác nào dì tự bỏ ra hai lượng bạc mua hắn.”
Viên Tinh Thuý thấy Tô Lăng lại tức giận thành con nhím, mềm giọng nói, “Ta đây là quan tâm quá bị loạn.”
“Vậy dì cũng đừng trách ta, vừa rồi đầu gối ta đau, không phải cố ý tức giận với dì.” Tô Lăng cũng theo lời nàng nói.
Viên Tinh Thuý nghe vậy yên tâm chút, nàng còn tưởng rằng thái độ này của Tô Lăng là do cô Năm sau lưng nói xấu.
“Đây là một số món ăn ở nhà, dưa hấu này vừa mới hái, rất ngọt.” Viên Tinh Thuý để đồ trong tay lên thềm đá.
Tô Lăng nhìn thái độ trìu mến của Viên Tinh Thuý, lúc này không đưa ra yêu cầu thì còn đợi đến khi nào?
Cậu nói: “Dì Thẩm, trước kia dì nói có việc gì đều phải nói cho dì. Nhưng dì gần đây bận rộn, có chút việc nhỏ ta ngại ngùng phiền toái dì. Vừa vặn hôm qua cô Năm qua đây, ta đã nhờ cô cô làm giúp.”
Viên Tinh Thuý căng thẳng, nàng vỗ vỗ bả vai Tô Lăng, cười nói, “Có vội cũng không quan trọng bằng việc của Lăng ca nhi.”
[Quả thực Sử Hưng Cúc sau lưng làm khó dễ, không biết Lăng ca nhi muốn nàng làm cái gì?]
Tô Lăng nghe tiếng lòng của nàng, nói, “Hôm qua cô Năm nói nhà cũ dột nát, một nửa gian phòng phía sau bị sập, còn nói sân làm bằng đất, trời mưa sẽ bẩn vô cùng, dễ bị trơn trượt khi đi lấy nước giếng. Cô cô nói sẽ cùng với hai cô khác giúp ta tu sửa.”
Viên Tinh Thuý vừa nghe, trên mặt thì khen ngợi các cô cô chu đáo, trong lòng lại nghĩ, các nàng chịu giúp sức như vậy, chẳng lẽ họ biết em út để lại cho Lăng ca nhi bao nhiêu tiền?
Rốt cuộc Sử em út hiếu thuận nhất, đối với mẹ già nói gì nghe nấy, vạn nhất bà già kia biết gì đó lại không nói cho Sử Hưng Trụ, chỉ nói cho Sử Hưng Cúc.
Sử Hưng Cúc là người xảo quyệt, việc gì không có lợi ả ta sẽ không làm.
Nàng nghĩ như vậy, Tô Lăng vẫn thẹn thùng nói tiếp, “Ta không thể quay lưng với cô Năm. Nàng còn nói cho dù sau này ta xuất giá, nhà cũ như vậy cũng không tiện gặp người, quá mất mặt.”
“Cuối cùng, ta thoái thác không xong, đành nhờ cô Năm cùng dượng mang mấy viên sỏi từ ông cho ta lát sân.”
Khuôn mặt Viên Tinh Thúy tươi cười, “Ai nha, loại chuyện này đều là nhờ thân thích hỗ trợ, ngày mai ta và đại bá cũng tới.”
“A, này lại phiền toái bá nương.”
“Con không cần khách khí, đều là người một nhà.”
Nói tới đây, Viên Tinh Thúy đột nhiên sắc nhọn liếc Tô Ngải, “Lăng ca nhi, nói đến cũng khéo, gần đây trong thôn có ăn trộm, nhà ta đã không thấy một vài thứ, con cũng nên chú ý.”
“Ta vẫn là nên để dưa hấu vào nhà chính đi, sẽ an toàn hơn.”
Viên Tinh Thúy nói xong liền ôm dưa hấu vào nhà, nhìn thấy túi gạo trong góc, tức khắc tức giận đến bốc khói.
Nàng áp xuống cơn giận, ra cửa hỏi Tô Lăng, “Lăng ca nhi, bao gạo Hòa Nhớ này là cô Năm mang tới phải không?”
“Đúng vậy.” Tô Lăng nhìn Viên Tinh Thúy sắp không áp chế nổi cơn tức giận, có chút tò mò.
Nhưng Viên Tinh Thúy không nói gì đã đi rồi, bóng nàng còn nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là bao gạo kia có vấn đề.
Nhưng dù có là vấn đề gì đi chăng nữa, cậu đều không thích nghe ngóng.