Chương 13.2: Hái thuốc

“Cái tên nô ɭệ kia tại sao không chết luôn ở trên núi đi?” Viên Tinh Thuý về đến nhà liền giận dữ hỏi Sử Hưng Trụ.

Sử Hưng Trụ nói: “Ta không quan tâm, hiện tại bà nên nghĩ biện pháp đuổi tên nô ɭệ này đi. Ta xem hắn còn ở đây, Lăng ca nhi còn có chỗ dựa vào, sợ là không dễ dụ, ngày sau Viên đồ tể về sẽ càng rắc rối.”

Viên Tinh Thuý gật đầu, “Ta vừa thấy tên nô ɭệ ở ruộng thuốc, hình như là bị thương, tý nữa ta qua xem.”

“Việc này bà tự giải quyết, đừng lại thiếu kiên nhẫn, chị Năm ngày hôm qua đưa gà đưa gạo cho Tô Lăng, đừng để Lăng ca nhi bị nghiêng về bên đó.”

“Ta đã biết.” Viên Tinh Thuý không kiên nhẫn nói, “Đợi lát nữa lên núi ta mang chút đồ ăn cho Tô Lăng.”

Viên Tinh Thuý quay đầu lại nghĩ, “Đúng rồi, gần đây ta luôn cảm thấy nhà mình thiếu đồ.”

“Hôm trước ta nhớ rõ mình đào một bao khoai tây để ở góc mái hiên, hôm nay kiểm tra lại thấy thiếu rất nhiều, túi gạo Hoà Nhớ để ở bếp cũng không thấy.”

Sử Hưng trụ nói: “Không thể nào, trong thôn làm sao có ăn trộm? Nếu bị bắt sẽ bị phạt 1300 văn, ai che đậy sẽ chịu cùng tội.”

“Có lẽ là bà nhớ nhầm.”

Viên Tinh Thuý xoa xoa huyệt thái dương nói, “Gần đây có quá nhiều việc nhọc lòng, mụ mụ của ông đi khắp nơi nói với mấy tỷ tỷ của ông ta đối với bà không tốt.”

Sử Hưng Trụ nói: “Bà nhẫn đi, chờ lấy được bạc trên người Lăng ca nhi, mọi việc về sau đều sẽ thuận lợi.”

Bên kia, Tô Lăng vừa ngồi trong sân chơi đùa với Tiểu Hắc một lát, Tô Ngải đã cầm tam thất trở về.

Tô Lăng rất kinh ngạc, cậu tưởng rằng Tô Ngải phải đi lâu chút, dù sao ruộng thuốc nhà cậu ở gần sườn núi, không dễ tìm.

Nhìn Tô Lăng giật mình, Tô Ngải không giải thích, chỉ hỏi cây này có phải tam thất hay không.

“Ừ, ngươi rửa sạch, sau đó tìm hòn đá nghiền nát thân và lá tam thất rồi đưa cho ta.”

Cây tam thất ưa sáng, chịu hạn tốt nhưng không chịu được úng, ruộng nhà cậu lại có nhiều cây che bóng nên không thích hợp gieo trồng loại cây này.

Những nhánh tam thất này vừa dài vừa mỏng, lá không có màu xanh đậm mọng nước mà trông giống như cỏ dại tươi tốt.

Trên rễ vẫn còn đất dính chứng tỏ hệ thống thoát nước kém, rễ cây hút quá nhiều nước.

Cũng đúng thôi, ruộng nhà bá gia còn cằn cõi hoang sơ, làm sao có hơi sức quan tâm đến ruộng thuốc nhà cậu?

“Như vậy có thể chứ?”

Tô Lăng thất thần bị Tô Ngải dò hỏi đánh gãy. Cậu nhìn tam thất đã được xẻ nhỏ ép lấy nước, mở lòng bàn tay về phía Tô Ngải ý bảo hắn để thảo dược vào tay cậu.

Tô Lăng bóp thuốc trong tay, xắn ống quần lên đến đầu gối, xoa vòng tròn những chỗ bị sưng tím.

Khi cậu xoa thuốc lên đầu gối, nước thuốc màu xanh đậm trượt theo làn da trắng nõn xuống bắp chân mịn màng phía dưới mang đến một tầm nhìn kỳ lạ.

Tô Lăng nói, “Giống như côn trùng bị giẫm chết để lại nước màu xanh.”

Tô Ngải không nói tiếp, xoay người cởi tấm vải rách treo trên cửa sổ gỗ, giặt sạch rồi buộc vào bắp chân Tô Lăng.

“Có thể, ngươi còn biết nghĩ cách.” Tô Lăng thấy thế nói.

Tô Ngải khom lưng ngồi xuống, thấy cổ tay Tô Lăng đã đỏ bừng vì dùng sức, “Mệt sao? Ta giúp ngươi?”

Tô Lăng hít sâu một hơi, liên tục xoa thuốc cần dùng lực cổ tay, mới xoa được mấy lần mà tay cậu đã đau nhức đỏ bừng.

“Vậy nhờ ngươi.”

Tô Lăng do dự một lát rồi đồng ý.

Tuy rằng giữa ca nhi và nam nhân phải kiêng dè, nhưng người bệnh và bệnh nhân lại không cần. Cậu vẫn thường thấy a phụ bó xương cho ca nhi bị gãy chân hoặc tay.

Nhưng sau khi Tô Ngải lấy thuốc rồi xoa gối cho cậu một lát, Tô Lăng liền hối hận.

Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ và trên ngón trỏ của Tô Ngải có lớp chai sần rất dày, ma sát với đầu gối khiến cậu đau đớn.

“Nhẹ một chút.” Tô Lăng nhíu mày nói.

Tô Lăng nắm gối cậu, giảm lực.

“Vì sao vết chai của ngươi không ở lòng bàn tay, ngược lại ở hổ khẩu và ngón trỏ lại rất dày?”

“Nó làm ta đau.”

Tô Ngải dừng tay, nhìn mèo nhỏ kiều khí bất mãn, sau đó nhếch ngón trỏ lên, một tay khác giữ cẳng chân Tô Lăng để nó không run rẩy, nhìn mặt cậu rồi chậm rãi xoa.

“Như vậy có thể chứ?”

Nào biết Tô Lăng nãy còn nhíu mày khó chịu giờ đã tươi cười khúc khích, “Ha ha ha, ngươi giơ ngón trỏ trông như thái giám trong thoại bản vậy.”

Tô Ngải bình tĩnh nói, “Chủ nhân, thái giám là dựng tay hoa lan, cũng chính là ngón út.”

Tô Lăng nháy mắt thu ý cười, nhìn khuôn mặt vô cảm của Tô Ngải, vừa rồi chắc hẳn hắn đang nói đùa.

“Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta cảm thấy giống là được.”

“Ừ.” Tô Ngải thấp giọng đáp, thấy sắc mặt Tô Lăng dần dần thả lỏng, xoa xoa cổ tay cũng bớt cứng ngắc.

Lực độ vừa rồi với hắn mà nói chỉ như đang vuốt ve đầu gối cho Tô Lăng, ngón tay hắn dần dần nóng bỏng.

Da Tô Lăng rất trắng, đầu gối cũng trơn mềm yếu ớt như khối đậu hủ trắng.

Hắn rõ ràng đã khống chế lực đạo nhưng vẫn xoa ra một mảng đỏ.