Chương 15.1: Nói chuyện phiếm

Tô Ngải nhìn Tô Lăng đắc ý vì có trò hay để xem, mở miệng nói: “Nếu cô Năm bọn họ không tới thì làm sao bây giờ?”

Tô Lăng đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó mới dần hiểu Tô Ngải đang nói cái gì.

Tô Ngải nói đúng, cậu vừa lừa Viên Tinh Thúy mang đá cuội tới, nếu phát hiện chỉ có nàng và đại bá đến, các thân thích khác không tới...

Có lẽ vừa rồi Tô Lăng thấy bộ dáng tức giận của Viên Tinh Thúy, có chút vui vẻ nên lúc này vô cùng kiên nhẫn.

“Gọi cô Năm làm gì.”

“Nàng tên là Sử Hưng Cúc. Tam cô là Sử Hưng Họa, tám cô là Sử Hưng Mai, bá nương là Viên Tinh Thúy, đại bá là Sử Hưng Trụ, còn cha ta là Sử Hưng Hiền.”

“A đúng rồi, ta còn có bà nội đã thọ 60 tuổi là Sử Hưng Liên.”

“Trong thôn có hai họ lớn là Sử Viên, ngoài ra còn có lẻ tẻ họ Thái. Nghe nói tổ tiên hai tộc lớn của chúng ta là liên hôn vọng tộc, chạy nạn đến nơi này, trải qua năm sáu trăm năm, tộc nhân hơn năm đời cũng bắt đầu kết hôn với nhau.”

“Ta đoán rằng, những người khôn khéo trong thôn đều do bà nội sinh ra. Mọi người trong nhà ai cũng khôn khéo, chỉ có a phụ là không có.”

Nói tới đây Tô Lăng có chút buồn bực, “Cha ta cái gì cũng tốt, lấy giúp người làm niềm vui, thích làm việc thiện, chính là có chút hiếu thảo đến ngu ngốc, việc gì cũng nghe bà nội, hơn nữa đối với các ca ca tỷ tỷ đã nuôi lớn cha cũng vô cùng hiếu kính.”

Tô Lăng nhìn Tô Ngải nói: “Ngươi có tò mò hay không, tính tình cha ta như vậy tại sao lại sinh ra một đứa nghịch tử như ta.”

Tô Lăng không sao cả nói, nhưng nếu Tô Ngải do dự dù chỉ một khắc, tâm tình tâm sự nhất định sẽ biến thành lửa giận cháy lan đồng cỏ.

May mà Tô Ngải theo bản năng lắc đầu, “Ngươi rất tốt.”

Tô Lăng tỉ mỉ quan sát để xác định Tô Ngải không nói dối, đôi mắt đen của Tô Ngải phản chiếu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cậu.

Đáy mắt Tô Ngải như hồ nước mênh mông sâu không thấy đáy, lặng lẽ phản chiếu nét mặt cau có của cậu.

Tô Lăng như thể có thể nói cho Tô Ngải hết thảy mọi chuyện, hắn cũng sẽ bao dung cậu vô điều kiện.

Mấy ngày nay Tô Lăng luôn trong trạng thái đề phòng, đột nhiên muốn nói ra hết.

Nếu là Tô Ngải, hẳn là hắn sẽ không chế nhạo hoặc đồng tình thương hại cậu.

Khóe miệng Tô Lăng hết mím chặt lại giãn ra, khuôn mặt nhỏ rối rắm nhăn thành cái bánh bai. Cuối cùng cậu cúi đầu nhìn chằm chằm thềm đá, chậm rãi mở miệng.

“Mẹ ta vì khó sinh ta mà chết, cha bận rộn hiệu thuốc nên tìm tên nô bộc chăm sóc ta từ khi còn nhỏ. Người nọ từ nhỏ đã khi dễ ta, mặt ngoài đối với a phụ nghe lời kính cẩn nhưng sau lưng lại làm ta tức giận đến phát khóc.

Nhưng cha nói tính tình ta không tốt, còn nói ông nuôi nấng ta, dù tính tình ta kém cũng muốn chiều chuộng ta lớn lên.”

Ngón tay Tô Ngải nhẹ nhàng đặt lên đầu gối mịn màng của cậu, nhìn Tô Lăng lẩm bẩm một mình, có chút đau lòng.

Tô Lăng nho nhỏ bị nô bộc khi dễ, chạy tới muốn a phụ chống lưng kết quả bị nói tính tình thất thường.

“Cũng vì a phụ nói dù tính tình nóng nảy cũng nên được chiều chuộng, có lẽ là có người bảo đảm, tính tình ta càng ngày càng tệ, có chút không như ý muốn liền không khống chế được tức giận phát hỏa.”

“Tức giận rất mệt. Mỗi lần nổi giận, ta không kiềm chế được cơn giận, lòng đau thắt lại. Ta đã thử nhẹ nhàng nói ra yêu cầu nhưng luôn bị cha xem nhẹ.

Dần dà, ta phát hiện chỉ khi ta khóc nháo thì cha mới bỏ hiệu thuốc, rút chút thời gian cho ta.”

“Nhưng cha cũng vẫn luôn làm theo tâm ý của ta, cho dù thỉnh thoảng ông có tỏ ra nghiêm khắc cứng rắn hơn, ta chỉ cần khóc lóc nịnh nọt một chút là có thể đạt được mục đích.”

Khi lớn lên, Tô Lăng nhận ra cha tự lập mở hiệu thuốc trong thành cũng không dễ dàng gì.

Cho nên cậu tận lực kiềm chế tính nóng nảy của mình, ngoan ngoãn nghe lời, nhìn thấy cô Ba cô Sáu liền tiến lên chào hỏi, đối với đại bá và các cô cô cũng hiếu thuận, làm một ca nhi ngoan ngoãn ai cũng yêu quý.

Hiện tại xem ra mọi tình cảm ruột thịt đều là giả tạo, Tô Lăng hận bọn họ tham lam dối trá, cảm thấy cha sống cả đời không đáng giá.

Nương tử chết vì con, công việc hiệu thuốc bận rộn, tính tình nhu nhược, cả đời mệt mỏi vì chí thân dối trá, đứa con duy nhất tính tình ngày càng nóng nảy khó chiều.

Thây cốt chưa lạnh, chí thân đã bắt đầu tính toán di sản, khi dễ con thơ.

Trước kia trong thoại bản nhìn thấy loại cảnh tượng sáo rỗng này, cậu sẽ cười nhạo mỉa mai một phen, trên đời nào có nhiều chuyện âm u như vậy.

Bây giờ loại việc này khởi xướng trên người cậu, đã từng khịt mũi coi thường cùng không để bụng, giờ đây rơi xuống trên vai mới biết nặng nề, bất lực, phẫn uất và đau đớn đến nhường nào.

Hiện tại cậu như một miếng thịt trên mặt đất, xung quanh là bọn sói hung hãn đang nhìn chằm chằm cậu.

Cậu chỉ dám khóc lóc kể lể với cha trong mộng, chất vấn ông sao bỏ cậu lại một mình, lại hỏi cha cậu nên làm gì bây giờ.