Chương 27: Nhìn lén

Một tuần không gặp nhau, Thịnh Minh Trĩ cũng không nghĩ rằng khi trở về cậu sẽ lập tức gặp được ông chồng tiện nghi này của mình.

Phòng khách yên tĩnh đến mức làm người ta khó chịu, Thịnh Minh Trĩ mũi thính ngửi thấy một chút mùi cồn trong không khí.

Cậu còn đang thắc mắc tại sao Lục Gia Diên, một người đàn ông nghiêm khắc với từng lời nói từng hành động của mình lại ngủ trên ghế sofa.

Hóa ra là đã uống rượu.

Thịnh Minh Trĩ cằn nhằn một câu "Mùi khó chịu muốn chết" và định bỏ Lục Gia Diên lại rồi một mình lên lầu.

Nhưng một tiếng "đùng đùng" của sấm sét vang lên bên ngoài cửa sổ, từng tia sét đánh xuống, trong không khí mang theo sự lạnh lẽo nắm lấy bước chân của Thịnh Minh Trĩ.

Tháng mười một nhiệt độ hạ xuống rất mau, căn biệt thự số 1 Tây Sơn tuy rằng có nhiệt độ ổn định nhưng mà nằm ở trên sô pha một đêm nhất định sẽ bị cảm lạnh.

Thịnh Minh Trĩ chớp mắt một cái, vẫn là cậu mềm lòng rồi. Cậu im lặng lặp đi lặp lại tất cả là vì để cho người đàn ông chó kia có sức khỏe đi kiếm tiền nuôi cậu, là vì vinh hoa phú quý về lâu về dài của bản thân nên cậu mới miễn cưỡng đỡ Lục Gia Diên về phòng.

Có điều vừa mới ngồi xổm xuống thì tầm mắt của Thịnh Minh Trĩ đã không tự chủ được dừng ở trên mặt Lục Gia Diên.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da của người đàn ông tinh xảo đến mức dù nhìn gần như vậy cũng không tìm ra bất cứ tỳ vết nào, cái mũi cao thẳng, góc cạnh sắc nét, đến cả lông mi cũng dài tới mức khó tin được, hàng mi phủ lên trên má sẽ cong thành bóng của hình một chiếc quạt.

Thật ra thì lúc Lục Gia Diên không nói lời nào thì lớn lên vẫn rất đẹp trai — Rất rất đẹp trai nhưng sao mà miệng mồm kỳ dễ sợ?

Thịnh Minh Trĩ nhìn anh đến mất hồn, tâm trí cũng bị lung lay cho nên cậu mới không hề chuẩn bị tâm lý cho bất cứ tình huống nào sẽ bị bắt gặp.

Mãi cho đến khi sự buông thả của cậu bị giọng nói của Lục Gia Diên cắt ngang

Phòng khách lại một lần nữa có tiếng động.

Người đàn ông vẫn nhắm tịt mắt như cũ nhưng giọng điệu lười nhác kéo dài âm cuối:

"Đã nhìn lén tôi lâu như vậy rồi thì chẳng phải là chuẩn bị hôn hay sao."

Lục Gia Diên bất ngờ mở mắt mà không báo trước khiến Thịnh Minh Trĩ hoảng sợ, vì thế mà cậu ngây người một lúc.

Trong khoảnh khắc, cậu không thể phân biệt rốt cuộc là Lục Gia Diên giả vờ ngủ lừa cậu đáng ghét hơn hay đối phương bịa đặt nói xấu cậu nhìn lén anh đáng ghét hơn.

Ba giây ngắn ngủi trôi qua, cuối cùng tâm hồn lơ lửng bên ngoài của Thịnh Minh Trĩ cũng đã trở lại.

Cùng lúc đó, ông giời con này cũng bắt đầu để ý vấn đề trên người mình.

Cậu.

Nhìn lén anh?

Thịnh Minh Trĩ nhìn lén Lục Gia Diên?

Cậu có đôi mắt thừa nào cần hiến tặng cho người khác rồi phải không? Nhìn lén Lục Gia Diên?? Cũng không sợ mắt mình mọc kim sao?

Cơn giận của Thịnh Minh Trĩ gần như không cần kìm nén đã bùng nổ ngay lập tức.

Cậu tức giận hỏi lại một câu: “Tôi nhìn lén anh?”

Lục Gia Diên còn mở to một con mắt, bỡn cợt nhìn cậu.

Anh mặt dày vô sỉ dựa nghiêng trên sô pha, gật đầu: “Ừm. Nhưng chỗ này chỉ có hai chúng ta, cậu không cần nhấn mạnh thêm lần nữa.”

Còn nhấn mạnh? Còn “ừm”?

Thịnh Minh Trĩ cười giận, “ha” một tiếng, gật đầu: “Đúng. Là tôi nhìn anh. Tôi nhìn xem rốt cuộc mặt anh dày bao nhiêu.”

Lục Gia Diên nghe xong, cũng không đứng dậy, anh nhướng mày nói: “Sao lại mắng người rồi? Người trẻ tuổi bây giờ đều không thích nghe lời thật lòng sao?”

Ba chữ “người trẻ tuổi” được anh nhấn mạnh hơn một chút.

Từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được anh đang trả đũa, đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Rất tốt, tôi đây còn muốn đánh người, anh có tin không?

Thịnh Minh Trĩ hùng hổ chửi thầm trong lòng một câu. Cậu nhìn vào mặt anh, lại không thể nói ra câu này thành tiếng.