Chương 28: "Xem như cậu đang khen tôi trẻ ha?"

Ánh đèn chiếu lên trên người Lục Gia Diên, tạo thêm một phần ánh sáng dịu dàng cho anh.

Anh nhìn giống như một con mèo đang thỏa mãn, bỏ xuống tất cả lớp phòng ngự bên ngoài, giống như lộ ra một mặt mà chỉ có Thịnh Minh Trĩ mới có thể nhìn thấy.

Đã vô lại lại còn đáng ghét.

Giống hệt mấy tên ăn chơi trác táng.

Không thể không nói, đẹp trai bao giờ cũng có ưu thế.

Thịnh Minh Trĩ nhìn một hồi, nguôi giận một chút. Đột nhiên cậu nhận ra mấy hành động của Lục Gia Diên rất trẻ con. Chẳng lẽ anh giả vờ ngủ ở phòng khác nửa ngày liền chỉ để chờ mình đến xem, sau đó bắt được bím tóc* của cậu rồi hùng hổ trào phúng một câu thôi sao?

*Ý chỉ lỗi sai, lỗi lầm của người khác.

Càng cạn lời hơn là Thịnh Minh Trĩ phát hiện cậu còn lãng phí hai mươi phút vì hành vi trẻ con của anh.

Mặc kệ anh vậy.

Học sinh tiểu học còn trưởng thành hơn cả anh.

Thịnh Minh Trĩ không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, chuẩn bị xoay người rời đi.

Ai biết không đợi cậu xoay người, Lục Gia Diên bỗng đứng dậy từ sô pha.

Chênh lệch độ cao giữa hai người rất rõ ràng, khiến Thịnh Minh Trĩ ngay lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu.

Trong tình huống đối phương rất có cảm giác đe dọa, cậu lui ra sau một bước theo bản năng.

Lục Gia Diên hơi cong người, đi về phía trước một ít, trong giọng nói hàm chứa ý cười, còn có một ít men say: “Bị tôi đoán trúng sự thật nên muốn chạy trốn sao?”

Đoán mẹ anh.

Thịnh Minh Trĩ vô cảm dùng ánh mắt mắng chửi người.

“Anh có thể đừng trẻ con như thế được không?” Thịnh Minh Trĩ nói câu chửi thầm trong lòng ra: “Học sinh tiểu học còn trưởng thành hơn cả anh.”

Hình như Lục Gia Diên phải suy nghĩ một lúc, sau đó buồn cười nói: “Xem như cậu đang khen tôi trẻ ha?”

Sau đó, anh còn rất không biết xấu hổ nói thêm, đúng là tự luyến đến mức khiến người ta giận sôi: “Thật ra muốn hôn tôi cũng bình thường thôi, không cần cảm thấy mất mặt.”

Anh tạm dừng một lúc, hình như đang vét hết mấy từ ngữ trên mạng ít ỏi trong lòng ra: “Cậu chỉ phạm phải lỗi lầm mà tất cả đàn ông đều sai?”





Ai ném con ma rượu này ra giùm cái?

Thịnh Minh Trĩ gần như đã hiểu, chỉ đơn giản là uống nhiều quá nên bị điên, lôi cậu ra trêu đùa.’

Cậu đang muốn bảo anh cút ra được bao xa thì càng tốt thì bỗng nhiên Thịnh Minh Trĩ ngửi thấy mùi hương của phụ nữ trong không khí.

Cậu không hay dùng nước hoa, Lục Gia Diên càng sẽ không dùng. Đây rõ ràng là mùi hương không thuộc về căn phòng này, Thịnh Minh Trĩ sửng sốt một lúc.

“Trên người anh có mùi gì vậy? Mùi của phụ nữ?” Vẻ mặt của Thịnh Minh Trĩ lập tức xấu đi một nửa: “Có phải trước khi kết hôn tôi đã nói với anh rồi không. Mặc kệ anh có quan hệ lung tung phức tạp nào cũng phải dứt hết cho tôi?”

Cậu cười lạnh một tiếng: “Sao nào, anh cũng phạm phải sai lầm mà mỗi người đàn ông đều sẽ phạm phải rồi sao?”

Có lẽ là do vẻ mặt Thịnh Minh Trĩ quá xấu, Lục Gia Diên thu hồi tâm tư muốn trêu người của mình, nhặt bút ghi âm từ trên bàn trà lên.

Thịnh Minh Trĩ còn chưa kịp tra hỏi anh tiếp, đột nhiên không phòng bị mà được nhét cho một cái bút ghi âm, ngây người vài giây.

Lục Gia Diên nói: “Diêu Thâm nhắn tin trên Wechat cho cậu, cậu không thấy sao?”

Thịnh Minh Trĩ: ????

Giây tiếp theo, cậu nhìn về phía bút ghi âm trong tay, đột nhiên nhận ra cái gì đó.

Vừa mở ra nghe, xe tới xe lui như nước chảy, ngay cả tiếng mưa to vào buổi tối cũng được ghi lại, thỉnh thoảng còn kèm theo chỉ dẫn giao thông, trùng khớp với địa chỉ trên Wechat mà Diêu Thâm gửi đến.

Ngay cả thời gian cũng trùng khớp.

Lục Gia Diên xoa mi tâm, nhân tiện giải thích: “Buổi tối đưa khách hàng về nhà.”

Ồ.

Hóa ra Diêu Thâm gửi cho cậu tình hình giao thông là có ý này.

Cậu còn tưởng Lục Gia Diên nổi điên trêu chọc cậu.