Chương 26: Thú vị

Mấy ngày nay đại thiếu gia cậu còn chưa nguôi giận nên hành động của Diêu Thâm không nghi ngờ đã tăng lên lửa giận của Thịnh Minh Trĩ.

Gửi xong tin nhắn này Thịnh Minh Trĩ trực tiếp xem như tội liên đới mà cho Diêu Thâm bị chặn luôn.

*Tội liên đới nghĩa là Diêu Thâm được Lục Gia Diên kêu nhắn nên cũng bị chặn giống vậy.

Lục Gia Diên từ Kiều Ngôn biết được rằng đối phương cũng chặn Diêu Thâm thì anh dừng lại một lúc.

Tiếp theo gương mặt anh không biến sắc, nét mặt thản nhiên mở miệng: "Cô xem. Tôi đã nói em ấy sẽ ghen mà."

Lục Gia Diên bày ra vẻ mặt kiêu ngạo cũng may mà tôi đã nhìn thấy trước.

Kiều Du: ...

Cái đó, giám đốc này, tôi nghĩ rằng nhị thiếu gia có thể là không phải đang ghen đâu?

Hơn nữa, bây giờ cả hai ta đều bị nhị thiếu gia chặn, ngài đã nghĩ đến việc tiếp theo đây chúng ta sẽ liên lạc với nhị thiếu gia như thế nào chưa?

Làm một cấp dưới, việc của sếp là việc của anh ta.

Cũng như chuyện riêng của sếp, sau cùng mỗi khi cậu chủ nhỏ cãi nhau với Lục tổng thì người xui xẻo luôn là những người nhận lương như bọn họ.

Diêu Thâm khó khăn mở miệng, cậu ta chuẩn bị nhắc nhở Lục Gia Diên một chút để anh nhìn rõ sự thật: "Lục tổng, có lời này tôi không biết có nên nói hay không..."

Lục Gia Diên nhướng mày liếc nhìn xéo qua Diêu Thâm một cái đầy đe dọa, anh lạnh lùng nói: "Cậu hãy nói với tiền thưởng cuối năm của mình ấy."

Diêu Thâm: …

Giờ tôi lại thấy rằng không có gì để nói cả!

Chiếc Maybach từ từ đi vào bãi đậu xe dưới lòng đất của căn nhà số 1 Tây Sơn , với tác dụng lên chậm của rượu vang đỏ, cảm giác hơi say của Lục Gia Diên dường như mạnh hơn đôi chút.

Diêu Thâm đã đưa Lục Gia Diên tới phòng khách trước rồi mới rời đi, trước khi đi cậu ta còn rất chu đáo tiện tay để lại bút ghi âm trên bàn trà.

Không gian lưu trữ đã ghi âm trong vòng một giờ, cách vài phút đều có giọng nói trang trọng của Kiều Ngôn báo cáo.

Có thể nói đây là cách thể hiện khác của đạo đức đàn ông trong thế giới hiện đại.

Lục Gia Diên lười nhác dựa vào sô pha, ánh mắt rơi vào cửa sổ bên ngoài.

Cơn mưa to tầm tã vẫn đang tiếp tục, có lẽ do Lục Gia Diên đã uống một chút rượu nên tối nay số lần anh nhớ đến Thịnh Minh Trĩ thường xuyên đến kỳ lạ.

Thường xuyên đến mức thậm chí cả Lục Gia Diên cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Gia Diên nhớ rất rõ rằng lần đầu tiên anh gặp Thịnh Minh Trĩ cũng là một ngày mưa lớn như thế này.

Thịnh Minh Trĩ lúc đó mới chỉ mười hai tuổi nhưng thể chất của cậu bé lại gầy yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Cậu giống như một búp bê sứ không biết nói, đẹp không giống con trai, im lặng lại hướng nội.

Chỉ có đôi mắt sống động như con cáo nhỏ, khi nhìn về phía người khác sẽ lộ ra cảm xúc sâu trong lòng cậu.

Khi hai từ "im lặng" và "hướng nội" hiện lên trong trí nhớ của Lục Gia Diên, chính anh cũng bị mình chọc cười.

Còn bây giờ Thịnh Minh Trĩ ấy à, ông trời con này làm gì còn liên quan gì đến hai từ này nữa, mới có mấy năm không gặp nhau mà không biết cậu đã đến đâu để nâng cấp lên tính tình như vậy, kiêu căng và cứng đầu rất ra dáng lại hoạt bát quá mức.

Biểu diễn với mười nghìn người của thầy giáo Tiểu Thịnh lại một lần nữa đột ngột xâm nhập vào tâm trí của Lục Gia Diên.

Phòng khách ban đầu vốn không mở đèn mang tới sự yên tĩnh và cô đơn, bây giờ lại vang lên tiếng cười khe khẽ của Lục Gia Diên.

Có lẽ, anh vẫn luôn hiểu lầm đôi chút về Thịnh Minh Trĩ?

Ba năm không gặp, cậu ấy dường như thú vị hơn anh tưởng tượng.

-

Khi Thịnh Minh Trĩ trở về đến nhà thì nhìn thấy một cảnh tượng như này đây.

Lục Gia Diên nửa dựa vào ghế sô pha, không biết có phải là anh đã ngủ quên hay không mà không có chút tiếng động nào.