Chương 24: Đi nhờ xe

Nói chuyện ngày một nhiều nên không thể tránh khỏi uống rượu cũng nhiều hơn một chút.

Khi Lục Gia Diên phản ứng lại, anh đã hơi say.

Đại diện khách hàng còn chưa đã thèm tỏ vẻ muốn hẹn gặp lại Lục Gia Diên vào ngày hôm sau.

Lục Gia Diên cũng đã đồng ý với cuộc hẹn này bằng tiếng Pháp, tất nhiên việc có một cuộc hẹn riêng hay không thì đó lại là một vấn đề khác.

Chung quy lời nói của mấy nhà tư bản cũng giống như lòng nhiệt tình của họ, không thể tin tưởng một cái gì cả.

Khi ra khỏi nhà hàng Vân Thủy Hiên, cơn mưa lớn của thủ đô Vân đã chuẩn bị từ buổi chiều cứ thế rơi rào rạt, giọt mưa rơi xuống tầm tã.

Cơn mưa đến quá đột ngột khiến rất nhiều người không có chuẩn bị sẵn, đường phố thương mại đông nghẹt người, ngay cả trạm xe giao thông công cộng cũng không thể tránh khỏi.

Kiều Du vừa ăn xong bữa tối với mọi người, cô chen lấn ở cổng vào phố thương mại và không để ý đến mưa, cô bước vào những vũng nước làm ướt vạt váy của mình.

Cô nhìn vào điện thoại với vẻ lo lắng, sự bất lực trong lòng đã đạt đến mức cực đại, số người chờ đợi đặt xe trên bản đồ của ứng dụng đã lên đến hơn hai trăm người, vốn dĩ không thể trở về trong vòng hai giờ ngay được.

Kiều Du lại nhìn vào dự báo thời tiết trên điện thoại.

Hay quá nhỉ, cơn mưa lớn này có thể sẽ kéo dài đến mười hai giờ đêm.

Đúng khi cô đang lo lắng như kiến trên nồi chảo nóng, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Bởi vì tắc đường, chiếc Maybach ấy đứng yên trong dòng xe qua lại, ngay cả trên phố thương mại đầy các xe sang khác thì chiếc xe ấy cũng trông cao quý vô cùng.

Điều khiến Kiều Du vui mừng hơn đó chính là cô nhận ra chiếc xe này.

Chiều nay, khi Kiều Du ra khỏi trụ sở chính của Thịnh Gia cô đã nhìn thấy biển số xe từ xa, một dãy số liên tiếp rất phô trương, không cần nói cũng biết người ngồi trong xe là ai.

Nếu không phải vì tình thế ép buộc, Kiều Du chắc chắn sẽ không chọn cách đến gõ cửa sổ xe của Lục Gia Diên.

Nhưng để mang đôi giày cao gót cao mười mấy cen ti mét và đứng ba bốn tiếng đồng hồ tại phố thương mại nơi mọi người chen chúc muốn chết này thì Kiều Du thà rằng bí quá hóa liều đi xe với Lục Gia Diên!

Kiều Du đã lấy hết dũng khí gõ gõ vào cửa sổ xe.

Vài giây sau cửa sổ xe hạ xuống, trên ghế sau chính là khuôn mặt điển trai của Lục Gia Diên, mặc dù chỉ mới gặp vào buổi chiều nhưng khi gặp lại Kiều Du vẫn ngơ ngác ra một lúc.

"Lục tổng, ngại quá đã làm phiền anh rồi. Bên ngoài kia mưa to lắm mà tôi không thể gọi được xe, nếu thuận tiện thì anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?"

Thái độ của Lục Gia Diên dường như không có gì khác so với buổi chiều, vẫn mang theo sự xa cách thoáng qua.

Trong quá trình chờ đợi, Kiều Du đột nhiên hối hận vì quyết định bốc đồng mà bản thân đã làm.

Từ đâu mà cô tự tin rằng Lục Gia Diên sẽ nhìn vào cơn mưa dữ dội bên ngoài và cho phép cô lên xe?

Điều bất ngờ đó chính là ngay khi Kiều Du nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối thì Lục Gia Diên đã mở cửa xe.

Cô nghe tiếng tim mình đập đập nhanh hơn một cách nặng nề, sau khi nói một tiếng "Cảm ơn" Kiều Du cẩn thận nhấc vạt váy lên và lên xe.

Mãi cho đến khi ngồi xuống, Kiều Du vẫn không thể tin rằng mình thực sự đã lên xe của Lục Gia Diên.

Đối phương dường như hơi không được thoải mái nhưng vẫn luôn giữ vẻ mặt không có biểu cảm gì và im lặng, thỉnh thoảng anh lại xoa xoa mi tâm.

Kiều Du không dám thở mạnh, cô đang liên tục điên cuồng gửi dấu chấm than cho em trai Triệu Ngôn của mình trong hộp thoại trò chuyện.

Cô kể lại từ đầu đến cuối việc bản thân đã lên xe của Lục Gia Diên một lần nữa.

Triệu Ngôn: 【?】