Chương 23: "Đó là do người yêu của tôi tặng."

Khi buổi phỏng vấn tiến hành đến cuối, từ đầu đến cuối Lục Gia Diên đều biểu hiện một cách lễ phép tao nhã, lịch sự cẩn thận, chỉ là trong lời nói không hề giảm đi sức uy hϊếp, từ đầu tới cuối anh luôn giữ khoảng cách.

Có lẽ sự điềm tĩnh và ôn hòa của anh đã tạo cho Kiều Du một loại cảm giác, cô theo bản năng mở miệng nói: "Theo những gì chúng tôi biết, anh đã kết hôn với thiếu gia nhỏ của Ngân hàng Minh Thần ba năm trước, anh có tiện chia sẻ với chúng tôi về người yêu và gia đình của anh không?"

Ngay khi câu hỏi được đặt ra, giữa lông mày của Lục Gia Diên nhíu lại một chút.

Câu hỏi này rõ ràng nằm ngoài phạm vi của buổi phỏng vấn.

Khi Kiều Du nói ra, cô cũng hơi ngạc nhiên.

Nhưng câu hỏi không phải là quá mức, ngay cả khi Lục Gia Diên từ chối trả lời cũng không tạo ảnh hưởng gì. Tất nhiên, nếu anh ấy sẵn lòng trả lời, đó sẽ là một nét bút vẽ rồng điểm mắt trong bài phỏng vấn này.

Có điều đáp lại Kiều Du là sự im lặng kéo dài mười giây của Lục Gia Diên.

Đối với Kiều Du, mười giây này dài đến mức như là mười năm, ngay khi giây phút đầu tiên Lục Gia Diên im lặng thì Kiều Du đã cảm thấy mình đã cảm giác nói sai điều gì đó, mồ hôi lạnh đột ngột làm ướt đẫm lưng cô.

Ngay khi không khí trong phòng khách căng thẳng đến mức Kiều Du không thể chịu đựng được nữa.

Lục Gia Diên hờ hững lên tiếng..

"Cô Kiều này." Giọng nói của anh vẫn rất trầm như thường ngày, "Cô thấy cà vạt của tôi hôm nay có đẹp không."

Kiều Du sửng sốt một lúc, có chết cô cũng không thể nghĩ ra rằng Lục Gia Diên lại đưa ra câu trả lời không liên quan như thế này.

Đến nỗi não cô phải trống rỗng trong một cái chớp mắt cũng hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Anh có ý gì thế?

... Không nhìn ra Lục tổng cũng thích cái đẹp nhỉ?

Giây tiếp theo, Lục Gia Diên đã lập tức cười nhẹ một tiếng.

Từ khi phỏng vấn đến giờ, đây là lần đầu tiên Kiều Du thấy nụ cười hoàn toàn không có sự đề phòng trên khuôn mặt của người đàn ông này, thậm chí anh còn không nhận ra chính anh còn mang theo một chút sự dung túng, anh nói một cách thản nhiên:

"Đó là do người yêu của tôi tặng."

...

...

Kiều Du:...

Là ảo giác phải không? Tại sao cô lại nghe thấy một chút tự hào và khoe mẽ trong giọng điệu của Lục Gia Diên một cách khó hiểu vậy nè?

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, bầu không khí tại thủ đô Vân dường như đang chuẩn bị cho một cơn mưa lớn.

Đúng bốn giờ chiều, bầu trời giăng đầy mây đen, chúng đen kịt và như dự đoán sắp có một trận mưa phủ kín.

Thư ký trưởng lịch sự tiễn đưa Kiều Du ra về, đồng thời cũng thuận theo nhắc nhở Lục Gia Diên về lịch trình tiếp theo.

Buổi tối có một đại diện khách hàng bên Pháp cần phải tiếp đón, bữa tối được sắp xếp tại Vân Thủy Hiên, là một nơi phục vụ những món ăn đặc sản của thủ đô Vân.

Vân Thủy Hiên nằm ở khu phía đông của thủ đô Vân, nó nằm phía sau một khu thương mại lớn, là một nơi tĩnh lặng giữa nhịp sống nhộn nhịp và có độ riêng tư cao.

Đại diện khách hàng đến đây có tới năm người, người dẫn đầu là một người lai Pháp cùng với ba thông dịch viên. Lục Gia Diên rất giỏi tiếng Pháp do đó trợ lý thông dịch đi cùng không có nhiều công dụng, sau cuộc trò chuyện vui vẻ từng người họ ngồi xuống.

Đến Trung Quốc, bọn họ không thể không nhập gia tùy tục, khó có thể tránh khỏi văn hóa ẩm thực trên bàn rượu.

Khách hàng là một người lai Pháp với Trung nên đều rất có hứng thú đối với văn hóa cả hai nước, sau một vài ly rượu vang đỏ vào bụng, người khác hàng thựa như biến thành một người nói nhiều, cứ quấn theo Lục Gia Diên hỏi này hỏi nọ. Ở trong việc làm ăn Lục Gia Diên có tính cách khá tốt, anh từng có kinh nghiệm du học với lượng kiến thức rộng rãi lại hiểu biết về phong tục, có thể hạ bút thành văn khi nố về truyền thống văn hóa.