Chương 16: Chịu trách nhiệm với hai sợi tóc?!

Khi cuộc trò chuyện đạt đến mức độ này, Thịnh Minh Trĩ cuối cùng cũng nhớ ra tất cả những gì đã xảy ra tối qua.

Cùng lúc đó, cậu đọc tin nhắn từ Lục Gia Diên bao nhiêu lần thì cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.

Thịnh Minh Trĩ do dự trả lời: 【Chắc chắn không phải anh đã cố tình bơ tin nhắn của tôi cả đêm chỉ để dậy sớm hôm sau chế giễu tôi phải không?】

Nghĩ kỹ lại thì điều đó rất có thể.

Lục Gia Diên chính là loại người nhỏ nhen như thế.

【Ừ.】 Lục Gia Diên tự tin trả lời: 【Rốt cuộc, tôi đã thương tâm không ngủ được cả đêm hôm qua vì những lời nói của cậu tối qua.】

Thịnh Minh Trĩ: 【......】

Lục Gia Diên: 【Và cũng đã rụng mất hai sợi tóc.】

Thịnh Minh Trĩ: 【......】

Lục Gia Diên: 【Cậu phải chịu trách nhiệm với chúng.】

Thịnh Minh Trĩ: 【......】

.....

____

"Sau đó anh ta nói muốn mày chịu trách nhiệm với hai sợi tóc của anh ta?"

Sau khi Thẩm Linh nói xong câu này, cô liền giả bộ cười ngả vào lòng Thịnh Minh Trĩ, Thịnh Minh Trĩ chán chường đẩy cô ra.

"Mày có thể chú ý một chút không? Nam nữ khác biệt. Hơn nữa, nghề nghiệp của tao rất đặc biệt, tao không muốn có tin đồn với con gái nhà giàu như mày."

Từ khi Lục Gia Diên gửi cho cậu tin nhắn vào buổi sáng hôm đó, anh đã bay đến Pháp để công tác vào buổi chiều cùng ngày. Thịnh Minh Trĩ đã chưa gặp lại anh một đoạn thời gian rồi.

Đến mức cậu chưa kịp nói với Lục Gia Diên, cậu định làm một ngôi mộ chôn di vật cho hai sợi tóc không may mắn đã gặp nạn của anh.

Mỗi ngôi mộ giá 50 tỷ, tổng cộng 100 tỷ, chấp nhận thanh toán bằng tiền mặt.

Công việc của Lục Gia Diên rất bận rộn, sau khi trở về nước, anh đã dẫn đội ngũ nhân viên chủ chốt của mình thực hiện một loạt hành động lớn tại nhà họ Thịnh, khiến Lục Kiêu trở tay không kịp.

Ngay cả Thịnh Minh Trĩ không quan tâm đến tin tức về tài chính kinh tế, cũng nghe thấy tin tức về giá cổ phiếu của nhà họ Thịnh không chỉ một lần từ miệng những nhà đầu tư nhỏ như Tiểu Vương.

Hai phe phái trong nhà họ Thịnh đang tranh đấu quyết liệt.

Cũng khó trách Lục Gia Diên luôn mất ngủ trong khoảng thời gian gần đây, cậu còn nhớ rõ đêm đó, cậu thấy dưới mắt anh có vết mờ mờ màu xanh lơ.

"Anh ta thật sự nói như thế? Thật sự là Lục Gia Diên nói?"

"Nếu không thì còn ai?"

Thẩm Linh cười đủ rồi, bày ra bộ dáng quyến rũ rồi cắt một miếng dưa hấu: "Không giống tính cách của anh ta."

Dừng lại một chút, giác quan thứ sáu của phụ nữ hoạt động, Thẩm Linh bất ngờ nâng lông mày: "Tao cảm giác như anh ta cố tình ăn vạ mày ấy. Minh Trĩ, có phải hai người đã rung động với nhau sau khi kết hôn không?"

Thịnh Minh Trĩ dường như nghe được một câu nói đáng chê cười nào đó, thân thể đột nhiên cứng lại một lúc, suýt nữa phun nước ép trái cây trong miệng ra.

Rất nhanh, cậu lạnh lùng châm biếm: "Làm sao có thể? Lục Gia Diên ư, sao tao có thể bồi dưỡng cảm tình nổi với tên đàn ông chó này? Tao sẽ tận tình tận nghĩa sau khi tên này chết bằng cách không đội nón xanh cho anh ta."

Thẩm Linh do dự: "Mày kích động làm gì, tao chỉ nói thế thôi."

Rõ ràng họ đã plastic đến mức, ngoại trừ Lục Gia Diên và Thịnh Minh Trĩ, bất kỳ hai người đàn ông không quen biết nào trên thế giới cũng có thể yêu nhau.

Hơn nữa, nếu Lục Gia Diên thực sự có ý định gì, cũng sẽ không có một cái chớp mắt đã qua ba năm.

Ba năm trước đã không thể tạo ra bất kỳ tia lửa nào, Lục Gia Diên làm sao có thể thay đổi quan điểm về Thịnh Minh Trĩ trong hai tháng ngắn ngủi sau khi trở về nước chứ.

Theo những gì cô biết, những người như Lục Gia Diên, từ nhỏ đến lớn là một cậu chủ ưu tú và xuất chúng, từ trước đến nay vốn coi thường những phú nhị đại không học vấn và không nghề nghiệp như họ.