Chương 17: Đi mua sắm

Sau khi ăn xong, Thẩm Linh lấy cớ đi dạo tiêu cơm để kéo Thịnh Minh Trĩ đến tòa nhà Vân Đình.

Từ tầng 17 trở lên đều là các cửa hàng hàng hiệu cao cấp, đúng vào mùa thay đổi từ thu sang đông, áo khoác cao cấp sôi nổi lên kệ, Thẩm Linh đã xem liên tiếp hơn mười show diễn thời trang, đặt hơn hai mươi món hàng cao cấp có giá từ vài chục đến hàng trăm triệu nhưng vẫn còn không đủ, cô muốn mua thêm vài món để mặc hàng ngày.

Cô còn bịa chuyện rằng cô thiếu một túi để mua đồ ăn, khiến Thịnh Minh Trĩ muốn dùng kim cương chặn miệng cô.

Chị hai à, chị dùng túi Hermès để mua đồ ăn à?

Mà chị có mua đồ ăn không? Sở thích của chị không phải là nuôi cá ở hộp đêm sao?

Giống như tất cả đàn ông trên thế giới, Thịnh Minh Trĩ cực kỳ ghét mua sắm.

Chủ yếu là cậu không thích xách túi cho Thẩm Linh, người phụ nữ này ra đường cầm túi xách như chứa gạch ở trong, nặng đến mức cậu không thể cầm nổi.

Nhìn từ góc độ là bạn bè hàng chục năm, Thịnh Minh Trĩ miễn cưỡng đi cùng cô vào một cửa hàng thương hiệu cao cấp.

Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, Thẩm Linh đã thử ba bộ váy.

Thịnh Minh Trĩ nhìn đến chóng mặt, giả vờ điếc, phớt lờ tiếng kêu của Thẩm Linh rồi thản nhiên tránh đi.

Ngay khi cậu vừa đi, nhân viên bán hàng đã chờ đợi từ lâu bên cạnh mới tiến lên, bao quanh Thẩm Linh ba hoa chích chòe thổi phồng cho cô nghe.

Vì sao họ phải chờ đến khi Thịnh Minh Trĩ đi thì mới tiến lên.

Theo lời của Tiểu Vương, cả Thịnh Minh Trĩ và Thẩm Linh đều có ngoại hình xuất chúng hàng đầu, một người cao 173cm, người kia gần 180 cm, đứng cạnh nhau gây ra áp lực rất lớn. Hơn nữa, Thẩm Linh có một gương mặt cực kỳ tra nữ (gái hư), còn Thịnh Minh Trĩ như hải vương (bắt cá nhiều tay) ăn chơi lêu lổng với cô.

Tiểu Vương mắc chứng sợ hãi trước những người theo trào lưu, đặc biệt sợ hai người này khi xuất hiện cùng một khung hình - chủ yếu là mọi người đều không thích đứng cạnh họ, rất dễ bị đánh giá là lùn, xấu còn nghèo.

Bên trong cửa hàng thương hiệu cao cấp, ngoài khu vực bán quần áo còn có các sản phẩm đơn lẻ như cà vạt, phụ kiện.

Thịnh Minh Trĩ nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc cà vạt màu xám đậm, cậu bất ngờ nhớ ra Lục Gia Diên có một chiếc áo vest màu đen, rất phù hợp với chiếc cà vạt này.

Vừa lúc cậu không biết làm sao để chịu trách nhiệm với hai sợi tóc của anh.

Thịnh Minh Trĩ cảm thấy tâm trạng khá tốt, quyết định mua một chiếc cà vạt cho Lục Gia Diên.

Nhưng trước khi cậu kịp nhờ nhân viên gói cà vạt, tiếng của Kiều Ngôn đã đột nhiên vang lên bên tai cậu.

"Thịnh Minh Trĩ? Sao lại là cậu?"

Thịnh Minh Trĩ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Kiều Ngôn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, xuất hiện trong cửa hàng với toàn bộ trang bị.

Bên cạnh cậu ta là Hoắc Vũ Triết, trong tay đang xách theo một số túi hàng hiệu, có vẻ như bọn họ đang đi dạo phố.

Người xui xẻo đúng là uống nước lọc cũng đen đủi.

Khuôn mặt của Thịnh Minh Trĩ ngay lập tức có vài phần khinh bỉ.

Kiều Ngôn nhìn thấy cậu còn chưa kịp thể hiện sự không vừa lòng của mình thì người này còn dám chán ghét cậu ta?!

Kết quả không biết vì lý do gì, Kiều Ngôn nhớ lại một số tin đồn về chuyện Thịnh Minh Trĩ "giả khoe giàu nhưng bị cư dân mạng vạch trần".

Cậu ta nhìn Thịnh Minh Trĩ từ trên xuống dưới, sau đó nhìn cửa hàng thương hiệu cao cấp, cười một tiếng, mỉa mai nói: "Không phải cậu đến đây để chụp ảnh chứ?"

Thịnh Minh Trĩ không trả lời sự khıêυ khí©h vô vị của cậu ta, mà thản nhiên nói: "Tôi đã nói là làm sao có thể gặp ma vào ban ngày, hóa ra là cậu âm hồn không tán."

Kiều Ngôn trừng mắt: "Cậu!"

Hoắc Vũ Triết nhanh chóng làm hòa: "Ngôn Ngôn, có nhiều người ở đây lắm, chúng ta đang ở ngoài."

Ngầm nhắc nhở cậu ta về gánh nặng thần tượng.