Cậu nghe thấy Lục Gia Diên đang gọi điện thoại, biệt thự yên tĩnh đến nỗi Thịnh Minh Trĩ cũng nghe thấy tiếng đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại.
Đó là anh trai cậu, Thịnh Húc.
Thịnh Minh Trĩ nhìn đồng hồ.
Đang nửa đêm mà vẫn gọi điện à?! Một ý nghĩ kỳ quặc bất chợt nổi lên trong lòng Thịnh Minh Trĩ: Chẳng lẽ Lục Gia Diên lại vụиɠ ŧяộʍ với anh trai cậu sao?
Không lẽ anh ta xem cậu như người tình thế thân sau khi không có được chính chủ sao?
Điều khủng khϊếp là Thịnh Minh Trĩ càng nghĩ càng thấy đây có thể là sự thật.
Mẹ kiếp, nếu không thì sao sau ba năm kết hôn, Lục Gia Diên vẫn không để cậu vào mắt?
Nhưng mà ngay cả anh trai ngốc của cậu thì cũng coi thường cậu.
Thật sự là ánh mắt của Lục Gia Diên quá đỗi đáng sợ.
Thịnh Minh Trĩ suy nghĩ lung tung một lúc, tiếng Thịnh Húc từ điện thoại lại vang lên.
Họ bàn công việc trước, sau đó Thịnh Húc nhắc đến Thịnh Minh Trĩ một câu: "Dạo này Minh Trĩ thế nào? Không gây phiền phức cho cậu chứ?"
?
Thịnh Minh Trĩ lập tức chăm chú nghe hơn.
Lục Gia Diên cười rộ lên, dường như nhớ ra điều gì, gương mặt có chút vui vẻ: "Cậu ấy rất tốt."
Anh thực sự không nói xấu cậu.
Thịnh Minh Trĩ hơi ngạc nhiên.
"Vậy là tốt rồi. À, đúng rồi." Thịnh Húc nói từ phía bên kia điện thoại: "Tôi nghe nói hôm nay cậu đi đón nó tan làm à? Xin lỗi đã làm phiền cậu, dự án Nam Hải mà cậu nói với tôi lần trước đã không còn vấn đề gì, khi nào rảnh hãy đến ký hợp đồng đi..."
Bên ngoài phòng làm việc, Thịnh Minh Trĩ ngỡ ngàng một lúc.
Cho đến khi Lục Gia Diên cúp máy, cậu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Trong đầu cậu như có một sợi dây cung vừa bị kéo nhẹ.
Thịnh Minh Trĩ ngẩn ngơ suy nghĩ: Hóa ra Lục Gia Diên đến đón cậu chỉ để lấy dự án Nam Hải từ anh trai cậu, anh đang sử dụng cách này để gửi một tín hiệu hợp tác thân thiện đến nhà họ Thịnh.
Cậu vốn đang nghĩ rằng tại sao anh lại chủ động đến thế, hóa ra không phải vì anh đã "mở lòng", mà là do có nguyên nhân khác.
Thịnh Minh Trĩ tự nhận ra, quả nhiên anh vẫn là kẻ chủ nghĩa ích kỷ tinh xảo đó, là một tư bản quỷ hút máu, không có lợi ích gì thì sao anh có thể làm.
Đứng quá lâu, Thịnh Minh Trĩ cảm thấy đôi chân mình dường như cũng bị tê.
Lục Gia Diên dường như cũng chú ý đến có người ở cửa, anh hơi ngạc nhiên: "Thịnh Minh Trĩ?"
Cửa phòng làm việc được mở ra, Thịnh Minh Trĩ mặc một chiếc áo ngủ lụa màu xanh lam sẫm, khiến cho làn da của cậu trở nên trắng hơn.
Chỗ xương quai xanh nổi rất rõ, giống như một đôi cánh bướm đang cố gắng vụt bay.
Thịnh Minh Trĩ đang bưng một khay có tách sữa nóng.
Lục Gia Diên nhìn một lúc, đột nhiên nhướng mày, khuôn mặt trở nên có vài phần ý vị sâu xa hơn.
Anh nói với giọng lười biếng: "Cậu mang bữa khuya đến cho tôi à?"
Lục Gia Diên hơi ngạc nhiên, theo như anh hiểu về Thịnh Minh Trĩ, cụm từ "chu đáo" không thể xuất hiện trong nguyên tắc cuộc sống của cậu.
Giây tiếp theo, Thịnh Minh Trĩ mới lấy lại tinh thần.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng điệu chọc tức của Lục Gia Diên, bộ não của cậu ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng phản bác: "Tôi mang bữa khuya cho anh á? Anh chưa ngủ đã mơ rồi à?"
Rõ ràng Lục Gia Diên không tin lời nói dối của cậu, anh đưa ngón tay ra chỉ tách sữa trong tay cậu.
Mắt hoa đào hiện lên sự chế nhạo rất thiếu đòn.
Thịnh Minh Trĩ:......
Cậu quyết định tiếp tục phản bác: "Tôi cầm để uống không được à?"
"Làm phiền rồi, cuộc sống của những người sinh sau 2000 như chúng tôi thật sự là có tính nghi thức như vậy đấy. Cảm ơn!" Thịnh Minh Trĩ cầm ly sữa, lịch sự vừa nói vừa cười, nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
Rồi không ngần ngại uống hết cốc sữa nóng trước mặt Lục Gia Diên, hai má cũng phồng lên.
Cậu uống quá vội vàng nên bên miệng còn dính ít sữa.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Lục Gia Diên, khiến tầm mắt của anh dừng lại một chốc.
Yết hầu khẽ động, sau đó vô cùng thân sĩ mà dời mắt đi chỗ khác.