Chương 13: Bỗng nhiên vui vẻ 🥰

Vào thời đó, có rất nhiều nữ thần trong trường có tin đồn liên quan đến Lục Gia Diên, thậm chí cả học sinh tiểu học như cậu cũng đã nghe thấy.

Thật sự, Thịnh Minh Trĩ không nghĩ rằng sau này cậu có thể kết hôn với Lục Gia Diên, hoặc nói cách khác, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người cuối cùng ở bên Lục Gia Diên lại là mình.

Điều này thật sự vô lý đến cực điểm.

Thịnh Minh Trĩ lắc đầu, xóa những chuyện cũ khỏi trí nhớ.

Sau khi tắm xong, cậu ra khỏi phòng tắm, ánh sáng từ phòng làm việc vẫn sáng, bước chân của Thịnh Minh Trĩ dừng lại một chút, sau đó cậu từ từ bước vào phòng ngủ của mình.

Kết hôn ba năm nhưng hai người chưa bao giờ ngủ cùng một giường.

Trước đây không có, đoán rằng tương lai cũng không có, có lẽ kiếp sau cũng sẽ tiếp tục như vậy.

Thịnh Minh Trĩ nằm trên giường, không hiểu sao lại nghĩ đến khi mới kết hôn.

Lục Gia Diên liên hôn với nhà họ Thịnh hoàn toàn chỉ để mượn thế lực của nhà họ Thịnh để chèn ép anh trai Lục Hiểu của mình.

Mà Thịnh Minh Trĩ không nghi ngờ gì chính là lựa chọn lý tưởng nhất để kết hôn.

Thật ra thì Lục Gia Diên rất đẹp trai và giàu có, Thịnh Minh Trĩ cũng không có hứng thú với phụ nữ lắm, ăn nhịp với nhau, ngoảnh đi ngoảnh lại đã được ba năm.

Ba năm không cùng giường, Thịnh Minh Trĩ bắt đầu nghi ngờ liệu Lục Gia Diên có vấn đề về phương diện đó hay có điều gì khó nói hay không.

Cậu cũng không xấu, không lẽ đối phương không hề có ý định gì?

Chờ chút, tại sao cậu lại cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm chứ?!

Tuy nhiên, nếu có ý định cũng rất đáng sợ.

Nếu Lục Gia Diên nhất quyết muốn ngủ chung với cậu, cậu nhất định sẽ tố cáo người đàn ông già này vì hành vi cưỡиɠ ɖâʍ trong hôn nhân.

Nhưng rất có thể điều đó không thể xảy ra.

Loại đàn ông như Lục Gia Diên vừa nhìn đã thấy là một tên văn nhã bại hoại(*) tính cách lạnh lùng.

(*) Văn nhã bại hoại: Ý chỉ bề ngoài nhìn đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu có nhiều suy nghĩ đen tối xấu xa. Là dạng lưu manh giả danh tri thức, sói đội lốt cừu.

Cho dù cậu cởi hết quần áo ngồi lên đùi anh, người đàn ông già này cũng chỉ nghĩ về báo cáo quý tới, thuộc loại hoà thượng thời hiện đại.

Có lẽ sau khi anh hoàn toàn ổn định vị trí trong nhà họ Lục, cuộc hôn nhân của hai người cũng sẽ đi đến hồi kết.

Thịnh Minh Trĩ không muốn nghĩ về tương lai, cậu lật người trên giường, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè một lúc.

Chuyển sang trang chat, hộp chat với Lục Gia Diên đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.

Thịnh Minh Trĩ bất ngờ mở tin nhắn, cắn móng tay vô thức, suy nghĩ: Hình như anh ấy chưa ngủ nhỉ?

Đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, Thịnh Minh Trĩ chần chừ một lúc trên giường, nhớ lại việc Lục Gia Diên đã đặc biệt đi đón cậu sau giờ làm việc chiều nay.

Phải chăng anh đã tạm gác lại công việc chỉ để đón cậu?

Vì sao anh lại đón cậu sau khi tan làm?

Thịnh Minh Trĩ lật người lần nữa, nhận ra một vấn đề mới đang làm phiền cậu.

Cậu lại không hề viết yêu cầu đón cậu sau khi tan làm vào thỏa thuận hôn nhân.

Thịnh Minh Trĩ suy nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra lý do, nhưng tâm trạng cậu lại trở nên tốt hơn nhiều.

Tên đàn ông khốn kiếp, sau ba năm kết hôn thì cuối cùng anh cũng có chút hiểu biết, biết cách chăm sóc người yêu rồi. Phải nói rằng đây đúng là bước tiến lớn nhất trong lịch sử hôn nhân giả tạo của họ, ít nhất đã khiến Thịnh Minh Trĩ không cảm thấy quá chán ghét cuộc liên hôn thương nghiệp này nữa.

Một lúc sau, Thịnh Minh Trĩ lật người ngồi dậy trên giường, chạy nhẹ nhàng xuống tầng dưới.

Cậu mở tủ lạnh, hảo tâm bỗng nổi lên, cậu hâm một cốc sữa, chuẩn bị thể hiện sự chu đáo và lòng biết ơn của mình, mang tới phòng làm việc cho Lục Gia Diên. Để anh cũng biết rằng cậu không phải là một người vô tâm.

Loay hoay mất một lúc, Thịnh Minh Trĩ mới đi dép lê tới phòng làm việc.