Chương 12: Người già cũng tốt

Nói Lục Gia Diên là già gì đó, thực ra Lục Gia Diên chẳng già tí nào, khi anh cởi bỏ tây trang, bỏ đi một thân khí chất tinh anh bá tổng, nếu cho anh vào một trường đại học cũng không hề có cảm giác gượng ép, vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn.

Nếu tổ chức cuộc thi chọn "mỹ nam" trường học, anh sẽ không gặp bất kỳ áp lực nào.

Nghe nói những người sinh năm 9x như anh rồi còn sắp bước vào tuổi ba mươi thường rất quan tâm đến tuổi tác của mình?

Thịnh Minh Trĩ cảm thấy hơi hối hận trong lòng, đồng thời cũng hoảng sợ nghĩ: Không lẽ thật sự Lục Gia Diên quan tâm đến điều này à? Vậy thì anh ấy thật sự rất coi trọng vẻ ngoài đấy.

Sau một lúc, Thịnh Minh Trĩ mở miệng phá vỡ sự im lặng.

"Thực ra, tôi nghĩ..."

Lục Gia Diên nhìn về phía Thịnh Minh Trĩ.

Thịnh Minh Trĩ lẩm bẩm: "Con người ai cũng phải già đi."

Cậu tìm kiếm trong đầu mình, khô khan giải thích, không thành thạo, giọng điệu chứa chút an ủi: "Mọi người trên mạng đều nói rằng, thay vì nuôi một thằng nhóc lớn lên thì thà tìm một ông chú lớn tuổi để trò chuyện những điều trong lòng."

Đôi mắt đào hoa của Lục Gia Diên đã nhuốm một chút ý cười, rất hứng thú nhìn Thịnh Minh Trĩ.

Anh muốn xem xem cậu muốn nói gì.

Giọng điệu của Thịnh Minh Trĩ rất chân thành, chậm rãi: "Người già cũng tốt, nên anh cũng không cần tự ti quá."

Dường như Lục Gia Diên bị câu nói của cậu chọc cười, khi mở miệng, trong giọng điệu của anh chứa tiếng cười: "Người già tốt à?"

Thịnh Minh Trĩ gật đầu, đưa ra ví dụ cho anh: "Người già có ích cho xã hội, người già ít gặp rắc rối hơn."

"Ừm." Lục Gia Diên gật đầu, cười khẽ, chậm rãi nói: "Người già đi rồi còn có thể tìm lại phải không?"

Thịnh Minh Trĩ cảm thấy không thể tiếp tục chủ đề này được nữa.

Cậu quyết định thật thà im lặng suốt đường đi về biệt thự số 1 Tây Sơn.

Sau khi trở về nhà, Lục Gia Diên nhận được cuộc gọi từ công ty nên anh đi thẳng vào phòng sách để xử lý công việc.

Thịnh Minh Trĩ không mấy ngạc nhiên. Nếu hôm nay cái tên tham công tiếc việc này có thể dành ra ít thời gian để đón cậu thì cũng coi như là mặt trời mọc đằng Tây rồi.

Trong ký ức của Thịnh Minh Trĩ, Lục Gia Diên dường như luôn luôn bận rộn.

Lúc trưởng thành, anh bận rộn ganh đua với anh trai ruột, bận rộn với công việc. Thời niên thiếu thì bận rộn với việc học hành và tham gia các khóa đào tạo ngoại khóa dành cho những người xuất sắc.

Dù nói là lớn lên cùng anh, nhưng thực tế là trước đây Thịnh Minh Trĩ cũng chẳng gặp anh được mấy lần.

Thi thoảng gặp được anh thì cũng là khi ra ngoài cùng Thịnh Húc, anh trai dẫn theo cậu và Thịnh Tuyết - như hai cái đuôi nhỏ theo sau.

Nhà họ Thịnh có tổng cộng ba đứa con, anh trai lớn là Thịnh Húc, Thịnh Minh Trĩ và Thịnh Tuyết là một cặp song sinh.

Nhỏ hơn Thịnh Húc năm tuổi, nên trong ký ức của Thịnh Minh Trĩ, thời thơ ấu của cậu không có sự tham gia của bố mẹ, hầu như đều là nhờ Thịnh Húc chăm sóc.

Có lẽ vào thời điểm đó, Lục Gia Diên cũng cảm thấy cậu phiền phức, các học sinh trung học đều hơi coi thường một đứa nhóc – vì bọn họ đi hát Karaoke và uống rượu thì không được phép dẫn học sinh tiểu học vào.

Nghĩ đến điều này, Thịnh Minh Trĩ cắn răng giận dữ, suýt nữa đã đấm hai cú vào không khí.

Lục Gia Diên rất được mọi người yêu mến trong chuyện học hành, thành tích tốt và là nam thần của trường. Không chỉ vậy, tính cách của anh cũng được nhiều người cảm mến, luôn có rất nhiều bạn bè xung quanh.

Dù là so với những học sinh giỏi xuất sắc trong trường, hay với anh trai Thịnh Húc là đầu gấu trong trường học, Lục Gia Diên luôn là người được chú ý nhất.

Dù lúc đó cậu chỉ là học sinh tiểu học, nhưng vẫn có thể dựa vào những món quà và thư tình mà Lục Gia Diên nhận được vào mỗi dịp lễ Giáng Sinh hằng năm để suy đoán.