Chương 3.1: Bán hàng

Năm ngày sau, dâu tây với ớt đã chín.

Dâu tây có màu đỏ tươi và căng mọng, có vị chua ngọt, mang mùi hương ngọt khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Ớt cũng rất tươi, đến gần lại có thể ngửi thấy mùi cay tỏa ra.

Nguyên Bạch chọn một phần nhỏ, dự định hôm nay đem bán.

Người dân ở khu dân sự thứ tư phần lớn là người bình thường, ngày thường họ không mua nhiều rau quả.

Nguyên Bạch định đi vào viện điều dưỡng thử vận may, nơi có nhiều lính gác cùng dẫn đường từ nhiều khu khác đến thăm người nhà bị bệnh.

Đi xe công cộng mất hai giờ, Nguyên Bạch xách hai hộp lớn đựng đồ tươi đến cổng viện điều dưỡng, lúc tới trời đã xế trưa.

Hôm nay vận khí không tồi, có rất nhiều xe sang lui tới.

Cậu tìm một chỗ ven đường, mở hộp ra, những quả dâu tây đỏ tươi cùng ớt xanh lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường.

"Đây là...dâu tây?" Có người không xác định hỏi.

"Không sai, dâu tây to đỏ, ăn rất ngon, anh muốn mua không?" Nguyên Bạch đầy mong đợi mà nhìn.

Người này ăn mặc bộ đồ đắt tiền, khuôn mặt tinh xảo, nhìn có vẻ không lớn tuổi, phía sau có hai vệ sĩ, trông giống như thiếu gia, vừa nhìn là biết khách hàng có tiền.

"Tại sao dâu tây của ngươi lại lớn như vậy?"

Nguyên Bạch ăn ngay nói thật: "Tất nhiên, bởi vì tôi đặc biệt am hiểu gieo trồng."

"Chả giống chút nào." Nguyên Bạch vẫn mặc bộ quần áo bọn côn đồ để lại, phong cách đường phố có chút sa đọa, nhìn không giống người được vào khu đào tạo chút nào.

"Thiếu gia, đây có thể là giả. Mấy ngày trước có tin tức nói băng nhóm tội phạm chế tạo trái cây giả xuất hiện ở khu bình dân." Vệ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở.

Haizz, biết nói gì đây? Quả của cậu là hàng thật giá thật.

Nguyên Bạch cầm một quả dâu tây đưa tới: "Thử xem? Cái này không cần trả tiền."

Ly đến gần, mùi dâu tây ngọt thanh vị chua xộc vào mũi khiến người ta chảy nước miếng.

Những loại trái cây chất lượng tốt mà tiểu thiếu gia thường ăn có hương vị không ngon như vậy, nên không nhịn được mà lấy.

Sau đó anh cầm trong tay nhìn nửa ngày, vẻ mặt đầy bối rối.

Nguyên Bạch có thể nhìn thấy động tác nuốt nước bọt trong yết hầu của hắn, lại không nhìn thấy hắn bỏ vào trong miệng.

Nguyên Bạch: "?"

“Ngươi đã rửa nó chưa?”

Nguyên Bạch: “…” Được rồi, ngươi chính là thiếu gia.

Vệ sĩ quay lại xe lấy nước tinh khiết rửa sạch cho hắn, cuối cùng tiểu thiếu gia cũng chịu ăn.

Cắn một miếng, hương vị rất khác so với những loại dâu tây khác, hơi chua chua ngọt ngọt, vị hơi khó chịu lập tức đánh vào vị giác của hắn, khiến hắn không khỏi che miệng lại ho khan lên: "Khụ khụ..."

"Thiếu gia!" Vệ sĩ kinh hãi. "Thiếu gia, ngài không sao chứ? Mau nhổ ra!"

"Ngươi cho thiếu gia của chúng ta ăn cái gì!"

"Chỉ là dâu tây mà thôi." Nguyên Bạch vẻ mặt vô tội, có chút hối hận.

Sớm biết rõ hơn không để thiếu gia thanh tú kia nếm thử, giờ thì thảm rồi.

Tiểu thiếu gia hít một hơi, nuốt quả dâu vào miệng rồi giơ tay ngăn cản vệ sĩ kịp thời.

Hắn vừa cảm thấy đầu óc chợt tỉnh táo, có chút không xác định được, liền cho nửa quả còn lại vào miệng, cắn vào cùi rồi nuốt xuống, đầu óc lại cảm thấy tỉnh táo.

Lần này có thể xác nhận được.

Quả dâu tây này có thể giúp đại não của hắn thả lỏng.

Năm giác quan của lính gác rất nhạy bén, theo thời gian có nguy cơ bị quá tải cảm giác, nếu nặng hơn thậm chí có thể dẫn đến chứng cuồng bạo.

Trong viện điều dưỡng phía sau có rất nhiều lính canh bị chứng cuồng bạo nặng phải cách ly, trong đó có anh trai của tiểu thiếu gia.

Để giảm bớt tình trạng quá tải về cảm giác, lính gác cần có dẫn đường hướng dẫn khai thông định kỳ.

Nếu không có trói định dẫn đường, liền phải bổ sung dẫn đường tố thường xuyên.

Loại dâu tây này ăn vào có vị hiệu quả như dẫn đường tố.

Thậm chí so với dẫn đường tố còn hiệu quả hơn.

"Dâu tây này bán như thế nào?" Tiểu thiếu gia háo hức nhìn số dâu còn lại.

Nguyên Bạch đã sớm nghĩ tới, dâu tây bình thường giá 200 tinh tệ một quả, quả dâu tây của cậu ít ra to gấp đôi dâu tây bình thường, nên giá cả gấp đôi hẳn là không thành vấn đề: "mỗi cái 400 tinh tệ."

Tiểu thiếu gia ngẩn ra.

Nguyên Bạch: "?"

Đắt?

"Ta muốn tất cả." Thấy cậu thật sự không hiểu, tiểu thiếu gia cũng không nhiều lời, vốn định mang về nghiên cứu trước, lại hỏi: "Những thứ này ngươi thật sự là tự mình trồng à?"

"Trăm phần trăm."

"Còn không?"

"Còn nha." Trong nhà còn rất nhiều dâu tây.

Tiểu thiếu gia mở quang não lên: "Cho ta thông tin liên lạc của ngươi, ta lấy hết dâu tây của ngươi."

Áu giề, cậu thích những khách hàng như vậy nha.

Hai người trao đổi thông tin liên lạc và thanh toán tinh tệ.

Nguyên Bạch vội hỏi: "Ngài muốn những quả ớt này không? Tôi cũng trồng cái này?"

Dâu tây có tác dụng như dẫn đường tố, ớt cay chắc cũng có thể, tiểu thiếu gia suy xét một chút rồi gật đầu: “Muốn.”

"Thiếu gia, ngài không thể ăn ớt." Vệ sĩ vẻ mặt sợ hãi.

Chậc, lại thêm một người không ăn được ớt.

Nhưng tiểu thiếu gia có rất nhiều tinh tệ, ăn không nổi cũng mua.

Nguyên Bạch trực tiếp đưa hộp cho hắn.

Sau khi kiếm được hơn năm vạn tinh tệ trong một ngày, Nguyên Bạch trở về với tâm trạng rất tốt.

Nửa đường thì nhận được cuộc gọi của Phương Lâm.

"Cậu ở đâu?" Phương Lâm hỏi.

"Tôi đang trên xe buýt, sắp về tới nhà rồi, có chuyện gì?" Nguyên Bạch không nghĩ tới Phương Lâm lại liên lạc với cậu.

Phương Lâm đứng trước cửa nhà gõ cửa hồi lâu nhưng không có người ra mở cửa, liền gọi điện cho cậu: "Lần trước tôi đã nói với cậu, chủ tiệm thú cưng đang tuyển nhân viên, hôm nay vừa vặn ông chủ đến đây. Có muốn đi thử không?"

"Ồ, cái này." Nguyên Bạch suýt chút nữa quên mất. "Việc gieo trồng của tôi thành công rồi, nên không đến cửa hàng thú cưng nữa. Cảm ơn lòng tốt của cậu."

"Cậu thành công sao?" Phương Lâm có vẻ kinh ngạc, nghĩ đến Nguyên Bạch trước đây, hắn không thể tin nổi. "Cậu thật sự thành công sao?"

"Trăm phần trăm. Số tiền tôi nợ cậu có thể... Ờ, rất nhanh trả lại hết cho cậu." Nguyên Bạch nói được nửa chừng thì dừng lại, dùng năng lực chỉ trong năm ngày có thể thu hoạch, tốc độ gieo trồng này, có chút quá nhanh trong mắt người ngoài.

Nguyên Bạch dự định sau một thời gian sẽ trả lại tiền cho Phương Lâm để tránh bị lộ bí mật.

"Chúc mừng." Phương Lâm nghe giọng điệu của cậu không đúng, càng cảm thấy nghi ngờ, đơn giản nói: "Vừa hay tôi đang ở trước cửa nhà cậu, để tôi xem cậu gieo trồng như nào."

Nguyên Bạch: "..." Đừng như vậy mà.

"Tôi chờ cậu về." Phương Lâm trực tiếp cúp điện thoại.

Nguyên Bạch sắp điên rồi.

Vai chính này bị làm sao vậy? Sao không cố tìm cách thức tỉnh đi, tại sao lại lãng phí thời gian với tên pháo hôi này chứ?

Trong phòng cậu trồng rất nhiều dâu tây với ớt vẫn chưa được hái xuống.

Nếu Phương Lâm trực tiếp đi vào, bí mật lập tức bị bại lộ.