Chương 2.2: Có người theo dõi

Lôi ca bị bắt nhưng cảnh sát không tìm thấy thuốc trên người gã ta, họ điều tra cả "chỗ cũ" và nhà gã cũng không tìm thấy gì.

Hiện giờ Lôi ca liều chết không nhận, một mực chắc chắn bản thân không biết gì cả.

Nếu không tìm được bằng chứng chỉ có thể bỏ tù gã ta vài ngày vì tội gây rối trật tự.

Cảnh sát Triệu hôm nay tới đây hy vọng có được một ít manh mối từ Nguyên Bạch: "Nguyên tiên sinh, anh báo cáo Lôi Tử Thạch có loại thuốc có thể khiến người bình thường thành người dẫn đường, có thể mô tả chi tiết loại thuốc đó trông như thế nào không?"

Hôm qua nói chuyện qua điện thoại, Nguyên Bạch sợ phiền phức nên không đề cập đến giao dịch giữa Lôi ca và nguyên chủ, giờ cảnh sát tới tận nhà, trốn cũng không thoát, đành đưa lọ thuốc ra cho cảnh sát Triệu.

"Chính là cái này, hắn bảo tôi đưa cho người khác uống, tôi không dám làm, liền báo mấy anh."

Nhìn thấy thứ trong tay Nguyên Bạch, cảnh sát Triệu đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra cẩn thận cầm lấy, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ánh mắt của hai người còn lại cũng rơi vào tay anh.

Vấn đề có vẻ nghiêm trọng,Nguyên Bạch tìm cốc nước và rót cho họ.

Cảnh sát Triệu cầm trong tay cẩn thận kiểm tra một lát, rồi đưa cho người khác.

Người nọ thân cao, chân dài, mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng, đồng tử nhạt, cầm trên tay chỉ liếc nhìn một cái rồi gật đầu xác nhận: "Là YS12."

Sau đó đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Nguyên Bạch, trầm giọng hỏi: "Ngươi lấy thuốc lúc nào?"

Nguyên Bạch bị nhìn chằm chằm, trong lòng run lên, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực không thể giải thích ập vào trước mặt, nhịn không được mà lùi lại hai bước, kề sát ở trên tường, giơ hai tay che lại đầu.

Có hai cục lông nhỏ nhô ra khỏi tóc.

Đôi tai sắp lộ ra ngoài.

Con-Nguyên Bạch-thỏ khóc không ra nước mắt.

Tên này đáng sợ quá...

"Đừng sợ." Cảnh sát Triệu thấy cậu căn bản không dám mở miệng liền tiến lên trấn an: "Đây là điều tra viên Phương Tiêu, chuyên môn phụ trách điều tra loại thuốc này, không cần khẩn trương, cứ nói những gì anh biết là được."

Nghe được tên này, Nguyên Bạch trợn to đôi mắt, hơi kinh ngạc.

Hóa ra là Phương Tiêu.

Trong nguyên tác, Phương Lâm căn bản không phải là cô nhi.

Vai chính thức tỉnh thành người dẫn đường cấp S hiếm có trong toàn bộ đế quốc, thu hút nhiều thế lực khác nhau đến tranh giành.

Cuối cùng khi tiến hành so sánh trong kho gien, phát hiện ra Phương Lâm là con của gia đình Phương gia Đế Đô*.

*Triều đình, kinh đô của nhà vua.

Nhà Phương gia là quý tộc, vợ chồng Phương đều là lính gác và người dẫn đường cao cấp, sinh ra hai đứa con.

Con trai cả thức tỉnh thành lính gác cấp S, còn con trai thứ thì thức tỉnh thành người dẫn đường cấp S, điều này khiến mọi người phải ghen tị.

Kết quả sự việc Phương Lâm chính là nguyên nhân tiết lộ đứa con thứ không phải con trai ruột của Phương gia.

Sau đó, Phương Lâm bị đưa về Đế Đô, gửi vào học viện lính gác dẫn đường hoàng gia.

Người đến đón cậu là anh trai của Phương Lâm, lính gác cấp S, Phương Tiêu.

Nước mắt trong lòng Nguyên Bạch đã sớm hóa thành sông.

Tại sao mới ngày thứ hai mà cốt truyện đã bị biến thành như vậy?

Phương Tiêu xuất hiện quá sớm.

Tệ hơn nữa, cậu phải thú nhận tội của mình trước mặt Phương Tiêu với ý đồ hãm hại em trai của hắn.

Nguyên Bạch cảm thấy bản thân có khả năng sẽ xuyên tiếp.

Hy vọng cơ thể con thỏ ở thế giới cũ vẫn còn nguyên vẹn.

Sắc mặt của cậu quá kém, Phương Tiêu thu hồi lại tinh thần lực: "Nói, Lôi Tử Thạch sao lại đưa lọ thuốc này cho ngươi? Kêu ngươi cho ai dùng?

Nguyên Bạch ấp úng giải thích sự tình trải qua.

Cậu cố nhấn mạnh cậu chưa từng nghĩ tới việc hại Phương Lâm.

Ngược lại, cái tên cặn bã như Lôi ca, nếu không bắt sẽ hại rất nhiều người, nên Nguyên Bạch trực tiếp báo cảnh sát.

Những chuyện xảy ra không có vấn đề, chỉ là những thay đổi trong lòng có một chút lệch lạc.

Điều tra viên hẳn là không thể đọc được nội tâm cậu.

Phương Tiêu đương nhiên không dễ lừa, liền hỏi thêm vài chi tiết, Nguyên Bạch ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, thành thật trả lời.

Cảnh sát Triệu nhìn hành động của cậu, nhắc nhở cậu không cần quá câu nệ, nơi này không phải đồn cảnh sát. Thấy Phương Tiêu dò hỏi thuận lợi, liền không nhiều lời.

Nguyên Bạch làm tốt ghi chép, ba người cuối cùng cũng rời đi.

Trước khi bước ra ngoài, cảnh sát Triệu quét mắt qua căn phòng chứa đầy bùn đất chậu hoa, có lòng tốt nhắc nhở: "Muốn gieo trồng, tốt nhất nên mua đất mà đào, nếu đào thứ này ở tầng dưới thì không thể trồng cây được."

" Đất trồng rất đắt" Nguyên Bạch nhỏ giọng nói thầm, cậu hiện tại không một xu dính túi, còn nợ tiền Phương Lâm, làm gì mà mua được.

Đương nhiên cậu cũng chả cần.

Nguyên Bạch không dám nói gì, gieo trồng là nghề của cậu rồi, nên cực kì tự tin.

Sau khi ba người rời đi, cậu lại ở dưới lầu đào qua đào lại vài lần, rốt cuộc cũng lấp đầy chậu hoa.

Tổng cộng 28 hạt, trong đó có hai mươi hạt trồng dâu, còn lại tám hạt trồng ớt.

Phương Lâm sắp thức tỉnh rồi, vị giác mẫn cảm, không ăn được ớt cay.

Nguyên Bạch nghĩ những người khác có thể cũng như vậy, ớt không được ưa chuộng như dâu tây nên trồng thêm dâu tây.

Cậu lần lượt gieo hạt xuống rồi tưới nước.

Sau đó sử dụng năng lực thúc giục nảy mầm.

Trong nhà tràn ngập hơi thở thơm mát của thực vật, từ từ thấm vào đất.

Chẳng bao lâu, những hạt giống trong chậu hoa đã chui ra khỏi mặt đất, mọc lên những cây non đáng yêu.

Nguyên Bạch vui mừng khôn xiết.

Thành công rồi.

Chắc là bởi vì cơ thể bị thay đổi, pháp lực bị tiêu hao có chút nhanh, cuối cùng dâu tây với ớt đều mọc dài ra một chút, còn chưa nở hoa.

Nguyên Bạch khá hài lòng.

Rất nhanh sẽ có nhiều tinh tệ.

Hết thảy đều bình thường, ngoại trừ mấy ngày nay Nguyên Bạch xuống lầu, cậu mơ hồ có cảm giác có người theo dõi mình, cũng không biết phải ảo giác không.