Chương 2.1: Lôi ca bị bắt

"T..tui có thể giải thích."

Nguyên Bạch lập tức lấy thuốc từ trong túi ra, chứng minh nó hoàn toàn vô dụng.

Thuốc được đựng trong chai thủy tinh nhỏ, chỉ cao bằng ngón tay cái, màu xanh đậm, giống như lọ thuốc được đun trong vạc của phù thủy.

Phương Lâm cầm chơi nửa ngày, cũng không rõ nguyên nhân, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Bạch.

Nguyên Bạch thành thật thú nhận.

Tất cả đều là lỗi của Lôi ca.

Cậu có biết thuốc đến từ nơi nào đâu, nghe nói có thể biến người bình thường thành người dẫn đường.

Còn nói cái gì mà lớn lên càng đẹp, càng dễ dàng thức tỉnh chứ.

Liếc mắt một cái liền yêu Phương Lâm ngày từ cái nhìn đầu tiên.

Quả thực là chuyện nhảm nhí, với cái đức tính của Lôi ca, ai có mắt đều có thể nhìn ra du͙© vọиɠ của gã.

Lôi ca cũng không nói cho nguyên chủ tác dụng thực sự của lọ thuốc này, chỉ nói đây là thuốc gây mê, kêu hắn nghĩ cách cho Phương Lâm uống.

Phương Lâm nghe xong lời này, sắc mặt trở nên càng kém.

"Tôi lấy được thuốc, nhưng không muốn đưa cho cậu." Nguyên Bạch bị nhìn với ánh mắt gϊếŧ người, gần như nói năng lộn xộn: "Hôm nay tìm cậu là muốn nói chuyện này...nên...phải cẩn thận."

"Thuốc này có thể khiến người dùng thức tỉnh thành người dẫn đường?" Phương Lâm có chút không tin.

Lính gác và dẫn đường có địa vị cao trong xã hội, rất nhiều người đều mơ tưởng đến việc thức tỉnh, nếu có lọ thuốc như vậy, nhất định sẽ khiến mọi người điên loạn đoạt, Lôi ca lén đưa cho hắn dùng?

"Ừ, có thể." Nguyên Bạch sợ hắn có mấy ý nghĩ kỳ quái, vội vàng ăn ngay nói thật: "Nhưng rất nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao, rất ít người thức tỉnh được."

"Tốt nhất không nên dùng." Mặc dù Phương Lâm có hào quang nhân vật chính có thể thức tỉnh thành công, nhưng về sau tinh thần lực của hắn cũng có vấn đề.

Nói chung nhiều rắc rối, vẫn là đừng dùng còn hơn.

"Còn Lôi ca, ngươi tính làm sao?" Phương Lâm trả lại lọ thuốc, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Trước đây có khuyên Nguyên Bạch mấy lần cũng vô dụng, nhưng hôm nay nhìn cậu ta giống như biến thành một người khác.

Nếu không phải diện mạo giống hệt nhau, Phương Lâm gần như hoài nghi cậu bị giả mạo.

Trên thực tế thì bên trong thực sự thay đổi thành người khác.

Biến thành một con thỏ có ý thức và tuân theo pháp luật.

Gặp phải tình huống này, tất nhiên nên báo cảnh sát.

"Lôi ca là kẻ như vậy, để hắn đi đến nơi nên đi." Nguyên Bạch tìm trong trí nhớ của vị trí "chỗ cũ", bấm số cảnh sát trước mặt Phương Lâm.

Khi Phương Lâm rời đi, hắn vẫn không quá xem trọng kế hoạch gieo trồng của cậu, để lại một câu: "Nếu việc gieo trồng thất bại, có thể đi cửa hàng thú cưng mà xem thử."

Nguyên Bạch mơ hồ đồng ý, đóng cửa lại thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng bị lừa, tạm thời an toàn.

Có thể bắt đầu gieo trồng mà kiếm bộn tiền rồi.

Nguyên Bạch bắt đầu xử lý hạt dâu tây rất nhiệt tình.

Cảnh sát hành động khá nhanh chóng.

Ngày hôm sau, Nguyên Bạch đang đào đất ở tầng dưới thì từ xa có người gọi cậu.

Chờ cậu quay đầu lại chỉ thấy bóng người phía sau, người kia hoảng loạn, sợ hãi bỏ chạy.

Nguyên Bạch chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì đã thấy ba người lạ mặt mặc đồng phục từ bên kia đi về phía mình.

Dẫn đầu là người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt có chút dữ tợn tiến về phía trước hỏi: "Nguyên tiên sinh?"

Nguyên Bạch: "Có chuyện gì à?"

Cảnh sát Triệu giải thích ngắn gọn mục đích của mình: "Chúng tôi muốn từ anh tìm hiểu tình hình của Lôi Tử Thạch."

"Lôi Tử Thạch là ai?"

"Chính là Lôi ca mà cậu đã báo cáo."

Cảnh sát Triệu cho cậu xem thẻ cảnh sát của hắn ta.

Nguyên Bạch lập tức phối hợp: "Ò, vậy đến nhà tôi nói chuyện."