Chương 12. Cho hấp thụ ánh sáng

Người ta thường nói có một thì có hai, từ sau khi Hạ Vãn phác gục người đàn ông thành công (?), số lần Cảnh Nhung ngủ lại càng ngày càng nhiều.

Bởi vậy sinh hoạt của Hạ Vãn có thể nói là tràn đầy tính phúc, khuôn mặt nhỏ không cần trang điểm cũng có thể toả sáng.

Đồng dạng hạnh phúc còn có bạn trai cũ Cảnh Sơ đáng thương kia của Hạ Vãn, nhưng cả ngày sắp bị tinh thần phân liệt, ở nhà mình trước mặt lão cha mình thì trông có chút u buồn, nhưng khi không thấy lão cha nhà mình đương nhiên là tiểu bạch kiểm bị bạn trai thân thân đến nũng nịu dễ chịu, dào dạt hạnh phúc.

Cuộc sống ba người còn tính là một mảnh hoà thuận vui vẻ, Cảnh Nhung định sau khi con trai hoàn toàn buông bỏ hết đau khổ sẽ ngả bài cùng hắn, còn hai đứa nhóc mạnh mẽ Hạ Vãn và Cảnh Sơ lại từng người vui sướиɠ hoàn toàn không băn khoăn đến áy náy trong lòng Cảnh Nhung.

Cảnh Nhung thấy con trai đã ít thở ngắn than dài rồi (lúc trước Cảnh Sơ ra sức diễn xuất), trong lòng nghĩ đại khái con trai đã bình phục hơn rất nhiều, trong lòng cực kỳ cảm thấy được an ủi, cảm thấy ánh mặt trời đại khái có thể rẽ mây mà toả sáng rồi.

Kết quả không ngờ Cảnh lão gia ra lệnh một tiếng, hạnh phúc hoà thuận vui vẻ ngắn ngủi này bị đánh gãy, toàn bộ ba người tiến vào triệu kiến.

Đứng trước sắc mặt thập phần khó coi của Cảnh lão gia, ba tiểu bối từng người sầu lo, Cảnh Nhung lo lắng chuyện cướp đoạt bạn gái con trai bị lộ, Hạ Vãn lo lắng cô tính kế Cảnh Nhung bị ló ra ánh sáng, Cảnh Sơ lo lắng tính hướng của mình bị đưa ra ánh mặt trời.

Cảnh lão gia tức giận đến mức mũi phun ra khí, duỗi tay chỉ vào tới ba người, cho dù đã lớn tuổi vẫn trung khí mười phần như cũ "Ba đứa nói cho tao biết chúng bây nháo loạn ra chuyện gì rồi!"

Trong lòng ba người đồng thời nảy mạnh một cái.

Cảnh Nhung dù sao cũng làm trưởng bối liền mở miệng trước "Ba, rốt cuộc ngài tìm chúng ta tới đây làm gì."

Dùng sức đập bàn một cái, Cảnh lão gia quát "Nếu không phải bạn chơi cờ nói với tao, tao còn bị đám hỗn tiểu tử chúng bây che mắt chẳng hay biết gì, tụi mày đã làm cái gì sao!"

Ông là chỉ Cảnh Nhung đầu tiên "Mày đã bao tuổi rồi! Vẫn còn hồ đồ có phải hay không, bạn gái của con trai mày cũng dám đoạt!"

Cảnh Nhung nghe vậy cả kinh, có chút lo lắng phản ứng con trai, nhưng hắn còn không chưa kịp nói cái gì, đã thấy Cảnh lão gia bắt tay chuyển hướng Cảnh Sơ, tiếp theo mắng "Còn có cháu nữa, nhãi ranh bị người khác ném cho ta lại là đồng tính luyến ái! Có phải cháu muốn nháo loạn chết ta hay không a!"

Cảnh Sơ cúi đầu không dám nhìn ông nội nhà mình, Cảnh lão gia còn chưa tính sổ xong "Còn có cháu, cô gái như cháu lại rắp tâm bất lương, cháu nhìn xem cháu đã làm gì với Cảnh gia! Cháu trai ta bị cháu đạp hư thành bộ dáng gì!"

Gân xanh nổi lên có thể thấy được, Cảnh lão gia thật sự tức giận không nhẹ.

Sự tình bùng nổ như vậy, là vì Cảnh gia gia và bạn thân vui vẻ chơi cờ uống trà nói chuyện phiếm, thuận đường vui vẻ nói cháu trai nhà mình có bạn gái, đối phương vừa nghe cảm thấy kỳ quái, chuyện Cảnh Sơ là đồng tính luyến ái, mọi người đều có nghe thấy, sao lại có bạn gái? Huống hồ đại học Cảnh Sơ đang theo cũng có không ít con cháu phú nhị đại, bởi vậy chuyện hắn có "bạn trai" mọi người cũng coi như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, càng sẽ không ở trước mặt Cảnh lão gia mà tranh cãi.

Mang tâm thái tò mò kiêm xem diễn, đối phương đưa ra ảnh chụp chứng minh, mặc dù Cảnh lão gia đối với chuyện cháu trai nhà mình có thể là đồng tính luyến ái đương nhiên là cũng có nghe nói, nhưng trong tiềm thức ông không muốn tin, bởi vậy mới vui mừng như vậy đối với sự xuất hiện của Hạ Vãn, cái này có thể bài trừ mọi người hồ ngôn loạn ngữ, ông đương nhiên cũng vui vẻ chia sẻ cháu dâu tương lai.

Kết quả không khéo, nơi đối phương ở cách chỗ Hạ Vãn ở hiện tại không xa, bởi vậy nhiều lần Cảnh Nhung và cô thân mật ra vào, đối phương đều gặp được, liền trực tiếp chỉ ra "Cảnh lão gia, ông cũng thật là, con dâu lại xem thành cháu dâu mà khoe ra a!"

Cảnh lão gia vừa nghe đã thấy không thích hợp, tốt xấu gì cũng từng lăn lộn trên thương trường, nhanh chóng tùy ý tống cổ đối phương, tức khắc triệu tập ba hậu bối hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Đương nhiên ba người cũng đem nguyên do nói rõ cho ông, trước kia cháu trai là đồng tính luyến ái hẳn là không sai, khó được quay về chính đạo lại bị con trai đoạt lấy bạn gái, không phải cháu trai này lại trở về con đường đồng tính luyến ái sao?!

Càng không cần phải nói cô gái Hạ Vãn này tâm cơ thâm trầm, biết rõ đó là cha của bạn trai còn cùng hắn ở bên nhau, cô gái này không có vấn đề ông mới không tin!

Khác với cha con Cảnh Nhung Cảnh Sơ áy náy, Hạ Vãn từ khi bắt đầu bị mắng tới giờ đã biểu hiện bình tĩnh lại.

Vì thế tranh ngay trước khi Cảnh Nhung mở miệng, cô phải nhận tội, đương nhiên không có khả năng ăn ngay nói thật, phải thêm mắm thêm muối một phen, đầu tiên, cô làm ra vẻ quỳ xuống.

Cảnh lão gia nhìn một chút cũng không phản ứng, càng cảm thấy khẳng định cô ra vẻ mới đem con trai cháu trai mê mẩn xoay quanh.

Cảnh Nhung lại là đau lòng, hắn mới là người có sai làm sao có thể để Hạ Vãn gánh vác.

Hạ Vãn hướng hắn lắc lắc đầu, đỏ hốc mắt, chủ động mở miệng "Ông nội, tất cả chuyện này đều là cháu sai. Cháu là học tỷ của Cảnh Sơ, quan hệ với cậu ấy đặc biệt tốt, nhìn cậu ấy phiền não như vậy mới không nhịn được đưa ra chủ ý này, không ngờ chuyện sau lại biến thành như vậy."

Cảnh lão gia tử lạnh lùng nhìn, không rên một tiếng. Cảnh Nhung lại lo lắng nhìn cô, trong lòng Cảnh Sơ lạnh căm căm, sợ học tỷ lại muốn nói bậy bạ gì đó, nhưng hắn hiện tại nào dám nói chuyện, nếu không ông nội không tức chết mới lạ.

Thấy Cảnh gia gia không quan tâm bộ dáng này của mình, cô cũng không buông tay, ra vẻ kiên cường nói "Sau khi Cảnh Sơ biết bản thân là đồng tính luyến ái cũng không thể tiếp thu, sợ mọi người bài xích cậu ấy, xem thường cậu ấy, cháu thấy cậu ấy như vậy cũng không phải cách, cho nên đưa ra ý kiến làm bạn gái cậu ấy một thời gian, để cậu ấy xác nhận tâm ý chính mình, có lẽ cậu ấy chỉ là nhất thời hiểu lầm thôi, có lẽ cháu và cậu ấy ở chung một thời gian qua đi cậu ấy sẽ càng có thể hiểu rõ tính hướng chân chính của mình, nhưng lại không nghĩ tới cháu sẽ bởi vậy mà yêu Cảnh Nhung..."

Hạ Vãn buông xuống khuôn mặt nhỏ "Cháu thật sự không phải cố ý, sau khi phát hiện tâm ý bản thân cháu cũng không dám tiếp tục nữa, cháu sợ cháu sẽ càng lún càng sâu, cho nên vốn dĩ cháu đã định phải rời khỏi, nhưng khi đó mới phát hiện thì hai người chúng cháu là tâm ý tương thông."

Hạ Vãn một lần nữa nâng lên khuôn mặt nhỏ che kín nước mắt, đặc biệt nghiêm túc nhìn Cảnh gia gia "Ông nội, cháu thật sự yêu Cảnh Nhung, tuy rằng điểm xuất phát của cháu không đúng, nhưng cháu thật sự thực yêu anh ấy, cầu xin ông nội đừng làm tách chúng cháu ra."

Cảnh lão gia đông lạnh khuôn mặt "Cảnh Sơ, cháu thích đàn ông?"

Đôi mắt Cảnh Sơ cũng là hồng hồng, rốt cuộc ngẩng đầu lên "Ông nội, thực xin lỗi, cháu đã nỗ lực rồi, thật sự cháu chỉ thích đàn ông."

Nhắm mắt, quá nhiều tin tức làm Cảnh gia gia thật sự ăn không tiêu, ông nhìn bọn họ càng cảm thấy phiền, một đám đều không làm người bớt lo "Tụi bây đều cút hết cho ta, một người ta cũng không muốn thấy, chờ ngày nào tụi bây thanh tỉnh lại đến nói!"

Hạ Vãn còn muốn nói gì lại bị Cảnh Nhung kéo lên, lắc đầu với cô, tiếp theo mang cô rời khỏi tổ trạch Cảnh gia, Cảnh Sơ thấy thế cũng yên lặng đi theo phía sau.