Chương 13. Tức giận

Dọc theo đường đi, không người nào nói một câu, sắc mặt Cảnh Nhung cũng rất khó xem, nhưng dưới tình thế cấp bách, Hạ Vãn chỉ có thể bịa chuyện, kéo Cảnh Sơ xuống nước cũng là bất đắc dĩ, nếu cô nói thẳng mục đích chính là tới câu dẫn Cảnh Nhung, chỉ sợ Cảnh lão gia sẽ trực tiếp đánh chết cô.

Nhưng, tính hướng Cảnh Sơ là sự thật, cho dù Cảnh lão gia có thể tiếp thu hay không, đều không thể thay đổi, thay vì cất giấu, không bằng nói trắng ra.

Cho nên Hạ Vãn cảm thấy xử lý vừa rồi của bản thân không quá tệ.

Cô đáng thương xoa xoa mũi, duỗi tay lắc lắc tay Cảnh Nhung đang lôi kéo cô, nhưng người trước không chút nào để ý tới, nhét cô vào trong xe, Cảnh Sơ cũng đi theo sau, không chút do dự khởi động về nhà.

Trở lại Cảnh gia hồi lâu, Hạ Vãn vẫn nhắm mắt theo đuôi phía sau Cảnh Nhung, vô cùng cẩn thận, người đàn ông đang nổi nóng, cô không có can đảm hồ nháo.

Cảnh Nhung tức giận cũng là đương nhiên, nếu dựa vào lời cô vừa mới nói vậy tức là lần trước cô cố ý trơ mắt nhìn hắn phiền não, không hề áy náy, đổi lại là bất kỳ ai đều sẽ tức giận.

Ngừng ở trước thư phòng, hắn trầm giọng ra lệnh "Ngày mai tự mình đi vào nội thành dọn đồ về đây." Sau đó hắn mở cửa đi vào, Hạ Vãn đi theo phía sau liền bị ngăn cách ở bên ngoài.

Còn nguyện ý để cô dọn về đại biểu cho còn có thể tha thứ, trong lòng cô yên tâm không ít. Chuyển đầu liền phát hiện Cảnh Sơ lo lắng đầy mặt nhìn cô, cô đi qua nói "Tiểu Sơ Sơ, không lo lắng cho mình trước sao?"

Cảnh Sơ bất đắc dĩ, đã đến nước nào rồi mà học tỷ còn có thể nói giỡn "Vừa nãy ông nội không trực tiếp trục xuất em khỏi gia môn cho thấy ông cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu, huống chi đây là sự thật, mặc kệ ông có thể tiếp thu hay không sự tình cũng chính là như vậy. Nhưng mà học tỷ, em thấy cha giận không nhẹ, hai người... không sao chứ?"

Vỗ vỗ vai hắn, kéo hắn xuống nước làm cô cũng có chút băn khoăn "Là do chị tự làm bậy, mỗi ngày xin lỗi dỗ dành anh ấy nhiều một chút, bằng không có thể làm thế nào."

Cảnh Sơ cũng hiểu biết cha mình, Cảnh Nhung thật sự yêu Hạ Vãn, khẳng định sẽ không vì chuyện này mà phá hư tình cảm của bọn họ, nghĩ vậy hắn liền an tâm không ít. Dù sao tuy rằng Hạ Vãn đã đâm thủng tầng cửa sổ giấy, nhưng bất quá chỉ là chuyện sớm muộn, nếu có thể thấy học tỷ hạnh phúc, chút hy sinh nho nhỏ này của hắn cũng không tính là gì.

Ngày hôm sao, Hạ Vãn nghe lời đi dọn hành lý trở về, ngoan ngoãn ở phòng khách chờ người đàn ông tan tầm, lúc Cảnh Nhung quay về liền được gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô đón lấy "Đi làm có mệt hay không?"

Cảnh Nhung không để ý tới, để cô tiếp nhận cặp sách trên tay hắn, tắm rửa sau đó đến bàn cơm chuẩn bị ăn tối.

Trên bàn cơm thấy con trai nhà mình sụp mi thuận mắt đợi, quay đầu lại ngẫm tiểu tử này cũng cùng phạm tội, lúc trước còn giả vờ vô cùng chuyên nghiệp a!

Nhịn không được nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, tiểu nha đầu này rốt cuộc làm sao dạy con của hắn dễ bảo như thế, ngay cả người cha già như mình cũng có thể lừa! Càng nghĩ càng tức ngứa răng, càng cảm thấy không thể nhanh như vậy tha thứ cho cô.

Hạ Vãn khó được giống như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, hầu hạ người đàn ông rất chu đáo, vừa gắp đồ ăn vừa múc canh.

Kết quả sau khi từ thư phòng trở lại phòng ngủ hắn lại nhịn không được nổi giận, hô to "Hạ Vãn!"

Hạ Vãn vô tội chạy đến phòng hắn, sao vừa về phòng đã có thể tức giận như vậy rồi "Làm sao vậy?"

Hắn trừng mắt nhìn cô "Hành lý của em đâu?"

Cô nào biết người đàn ông này còn nguyện ý ngủ cùng cô hay không, nào dám tự chủ dọn đồ vật vào, sợ hãi nói "Tạm đặt ở phòng cho khách, sợ anh không muốn nhìn thấy em, không dám đưa vào."

Cảnh Nhung nghe thái dương giật liên hồi, trong mắt cô hắn chính là người đàn ông nhỏ mọn như vậy sao?!

Nhìn ra người đàn ông càng tức giận, cô chạy nhanh tiến lên ôm lấy hắn "Tiểu Vãn xấu, Tiểu Vãn hư, Tiểu Vãn không ngoan, anh đánh em xả giận đi!" Nhắm lại mắt, thấy chết không sờn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Hắn nhìn cô, nơi nào bỏ được, cô biết uy hϊếp của hắn ở đâu! Nếu còn không lạnh nhạt cô dăm ba bữa, về sau làm sao quản được?

Bởi vậy Cảnh Nhung lạnh mặt tránh tay cô, cầm lấy quần áo đi tắm rửa.

Thấy người đàn ông không ăn bộ dạng này, cô có chút buồn rầu, đáng thương hề hề súc vào trên giường hắn.

Tắm rửa xong sau người đàn ông nhìn cô một cái, không thể đồng tình, không thể mềm lòng, về sau làm sao còn có thể lập uy lập tin? Hắn nằm trên giường đưa lưng về phía cô, kiên quyết không để ý tới cô.

Hạ Vãn đi theo nằm xuống, vòng lấy hắn phía sau, nhỏ giọng mở miệng "Người ta còn không phải sợ anh cho rằng em dụng tâm kín đáo, cho rằng em là người phụ nữ xấu xa lừa gạt tiền nhà các anh, mới không dám nói thật với anh."

Thấy người đàn ông không phản ứng, cô nói tiếp "Dù sao em cũng là dùng thân phận bạn gái Cảnh Sơ đến trước mặt anh mà, người ta thật sự rất sợ anh không tin là em yêu anh."

"Hơn nữa Cảnh Sơ cậu ấy thật sự quá đáng thương, em cũng sợ mọi người không thể tiếp thu cậu ấy, nào dám nói..." Nói xong tự ủy khuất mình.

Cô gái nhỏ nói đáng thương như vậy, Cảnh Nhung nghe thấy lại mềm lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến lần trước con trai ở trước mặt hắn biểu hiện một bộ thất tình liền hiểu rõ hai người kia đã thông đồng tốt, hai người nhìn hắn như xem vai hề nhảy nhót, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất tức giận.

Đoạn thời gian đó nội tâm hắn vô cùng dày vò tự trách, cảm thấy thực xin lỗi con trai nhà mình chịu tội, nhưng rốt cuộc mà nói, hắn không hề làm tổn thương con trai thì vẫn đáng ăn mừng.

Nhưng hắn làm cha lại không xứng đáng, đối với tâm sự phiền não của con trai một chút cũng không biết, nếu không phải chuyện này xảy ra, hắn cũng không biết nội tâm con trai mình đã dày vò bao lâu.

Hắn thở dài quay người lại ôm lấy cô "Biết sai rồi?"

Hạ Vãn liều mạng gật đầu ở trong lòng ngực hắn "Biết sai rồi, không có lần sau!"

Cảnh Nhung nghe vậy duỗi tay ở sau eo cô nhéo một cái "Còn muốn có lần sau?"

Hôn hôn cằm người đàn ông, cô cười nịnh nọt "Không muốn không muốn, bảo đảm không có."

Ôm lấy tiểu nha đầu quỷ linh tinh quái này, trong lòng Cảnh Nhung rốt cuộc kiên định, có thể ngủ ổn thoả một hồi