Chương 11. Nguyên nhân của miệng đầy cợt nhã

Sau khi rửa sạch sẽ, Cảnh Nhung thỏa mãn ôm Hạ Vãn nằm trên giường, cực kỳ tâm lý hỏi "Tiểu Vãn có ổn không?"

Khuôn mặt nhỏ Hạ Vãn tràn đầy thoả mãn do được sủng ái, đầy mị hoặc nói "Chú giỏi quá, Tiểu Vãn cảm thấy mình sắp lên tới trời cao."

Sau khi ngừng làʍ t̠ìиɦ, Hạ Vãn vẫn kêu chú làm hắn tức khắc có loại ảo giác bản thân thật sự đang dụ dỗ bé gái, hắn bất đắc dĩ "Tiểu Vãn đây là kêu nghiện rồi?"

Vô tội mà chớp chớp mắt, cô hỏi "Anh không thích sao?" Lúc nãy cô kêu chú, rõ ràng hắn còn đặc biệt hưng phấn.

Vốn định ngăn cản, nhưng tiểu kiều oa này thật đúng là nợ nần của con trai hắn chuyển qua, sau đó lại nghĩ vẫn là tùy cô đi, dù sao hắn là thật lòng đối đãi với Hạ Vãn, chuyện hai người ở bên nhau sớm hay muộn gì cũng sẽ nói với Cảnh Sơ, cũng không phải hắn cố tình né tránh hay làm bộ không có việc gì.

Đương nhiên Hạ Vãn cũng không biết diễn biến tâm lý này của hắn.

Hắn vỗ vỗ đầu Hạ Vãn "Mệt mỏi chưa? Mau ngủ đi, đêm nay anh ở lại đây với em."

Hạ Vãn thỏa mãn ôm eo hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Cảnh Nhung lưu luyến nhìn khuôn mặt không tì vết của cô, sau khi ngủ càng giống tiểu thiên sứ, cô gái này quả thực là sự kết hợp giữa thiên sứ và ác ma, ngày thường linh tinh quỷ quái giống tiểu ác ma nhưng ngẫu nhiên lại nói chuyện vô cùng đơn thuần giống tiểu thiên sứ, thế mà hai loại thuộc tính hoàn toàn bất đồng cố tình cùng tồn tại trên người cô lại không thấy kỳ lạ một chút nào.

Kiểu nói đầy lời cợt nhả kia của Hạ Vãn đương nhiên là đến từ Hạ Thần, Hạ Thần xem như tiểu thái muội*, lúc còn nhỏ học không giỏi, nháo loạn nơi nơi ở bên ngoài, chọc cha mẹ Hạ vì chị ấy mà đau đầu không thôi.

*một từ của Đài Loan vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại)

Đáng được ăn mừng chính là Hạ Vãn không theo chị gái của cô gây thêm phiền.

Cha mẹ Hạ gia không thể quản được Hạ Thần, từ khi chị ta hiểu được chuyện nam nữ liền bắt đầu thi thoảng xem nhà ở như nhà nghỉ, bạn trai từng người một cũng mang về nhà, không màng Hạ Vãn tuổi nhỏ, khuyên nhiều lần vẫn không nghe.

Tuy thiết bị cách âm trong nhà khá tốt, nhưng cũng không ngăn được những lúc Hạ Thần làʍ t̠ìиɦ đến quên mất đóng cửa phòng, vì vậy Hạ Vãn thường thường nghe thấy Hạ Thần diễn mấy màn đông cung sống.

Mới đầu đối với chị gái hồ nháo, cô còn thờ ơ thậm chí có chút phiền chán, người làm em gái như cô hoàn toàn không thể lý giải đầu óc Hạ Thần nghĩ gì.

Sau đó đến tuổi tràn ngập tính tò mò, cô cũng bắt đầu tò mò vì sao Hạ Thần ham thích làʍ t̠ìиɦ như thế, đến tột cùng chuyện đó có ma lực cỡ nào lại làm chị ấy mang từng người đàn ông về nhà.

Trong lúc ngẫu nhiên, cô bắt đầu xem hiện trường đông cung sống, cô nghe thấy Hạ Thần kêu thê lương, người đàn ông cầm cây gậy thọc thẳng vào người chị ấy, Hạ Vãn không hiểu chuyện này có gì thích thú, thậm chí cô còn cảm thấy biểu tình trên mặt Hạ Thần không phải là thật sự vui sướиɠ, nhưng nếu đã không thoải mái thì sao lại làm cả ngày? Kết quả, cô tìm cơ hội lên mạng để tìm tòi học hỏi một chút.

Xem xong vẫn hoàn toàn không biết gì cả, dù sao đại đa số hình thức giáo dục giới tính của Trung Quốc vẫn là lựa chọn tránh mà không nói, vì thế cô dứt khoát chạy tới hỏi Hạ Thần.

Hạ Thần có loại cảm thán nhà ta có con gái mới lớn, tùy tay ném cho cô hai bộ phim đen tự an ủi, để cô tự xem mà học.

Cô không tin lời Hạ Thần, sao có thể nghe theo chị ta, chuyện tự xem mà học nghe qua rất không đáng tin, bởi vậy ngay từ đầu cô chỉ định xem phim đen mà thôi.

Đôi tay nữ diễn viên phim nhựa dâʍ ɭσạи ở chỗ đi tiểu, mặt vừa vui thích vừa thống khổ, bởi vậy Hạ Vãn nhìn cả buổi vẫn là không biết việc này rốt cuộc sung sướиɠ hay là khó chịu.

Tuy rằng rất ngốc, nhưng cô vẫn quyết định nghe theo kiến nghị của Hạ Thần, tự mình an ủi.

Hạ Vãn cầm gương chiếu vào nơi riêng tư của mình, theo động tác nữ diễn viên phim nhựa dâʍ ɭσạи chỗ tư mật, sờ soạng cả buổi cũng không thấy có gì thú vị, sau đó lại quan sát nữ diễn viên kêu đặc biệt lợi hại cũng cường điệu luyện tập, thật đúng là giúp cô tìm được kí©h thí©ɧ.

Cô không cẩn thận sờ đến tiểu âm đế, vừa mới đυ.ng tới một cái giống như đầu gối bị người khác đánh, thân thể co rúm lại, là loại kí©h thí©ɧ khó có thể miêu tả được, vì thế cô bắt đầu cố tình đùa bỡn chỗ kia, cảm giác thân thể có một cổ cảm giác khó có thể miêu tả dâng lên.

Khi đó cô còn không biết đó gọi là kɧoáı ©ảʍ.

Cô cảm giác nơi riêng tư của mình giống như nữ nhân phim nhựa phân bố ra thủy dịch, làm động tác trên tay cô càng thêm thuận lợi, chơi càng hăng say, bởi vậy tăng lên không ít sức lực và tốc độ, dần dần cô cảm thấy một cổ nóng bỏng đi xuống tích lũy dưới bụng, cảm giác muốn đi tiểu càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng một chút cũng không muốn ngừng tay, thân thể càng ngày càng gấp, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng cô cảm giác nướ© ŧıểυ của mình thật sự ra tới.

Do từng nghiên cứu tài liệu giới tính nên cô biết kia không phải là nướ© ŧıểυ, là chứng minh cho động tình, là tượng trưng cho thân thể cô sung sướиɠ, dư vị cao trào qua làm cô không ngừng lại được, sau đó một đi không trở lại.

Mỗi khi áp lực quá lớn, cô sẽ nhịn không được tự an ủi một hồi, mỗi khi kết thúc, thân thể của mình có thể phá lệ thả lỏng, khi đó cô chỉ hiểu được đùa bỡn âm đế sẽ làm thân thể của mình cảm thấy hưng phấn.

Cô giống như dần dần có thể hiểu được Hạ Thần, nếu làʍ t̠ìиɦ với đàn ông là loại cảm giác này, khó trách chị ấy trầm mê trong đó.

Sau khi lên đại học, Hạ Vãn cho rằng bản thân đối với làʍ t̠ìиɦ đã hiểu biết, nhưng sau khi quen bạn trai mới biết được phần cô biết bất quá chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó, lạc thú chơi huyệt kia lại là một cảnh giới khác.

Ngay lúc bạn trai và cô thăm dò thân thể của cô, cho cô biết trừ bỏ âm đế còn có nơi khác có thể làm cô vui thích, cô dần dần hiểu rõ những lời nói tao lãng trong miệng Hạ Thần nghe được năm đó, da^ʍ lãng ngân nga.

Kết giao một năm, hai người hoà bình chia tay, lẫn nhau đã không còn tình cảm mãnh liệt lúc trước, đành lý trí tạm biệt đối phương.

Hạ Vãn hay bắt bẻ nhân cách người ngoài cho nên đương nhiên không phải ai cũng có thể làm bạn trai cô, không quen ai thì tự an ủi như trước kia cũng không phải không được, cô không giống Hạ Thần thà rằng tạm chấp nhận cũng không cần tịch mịch.

Hạ Vãn cô cũng không ủy khuất chính mình, không tạm chấp nhận, nhưng một khi coi trọng cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

Nhưng bất kể thế nào, vì Hạ Thần suốt ngày phát tao ở gần cô, Hạ Vãn cũng rất khó mà không bị ảnh hưởng, trong bất tri bất giác cái miệng nhỏ kia của cô cũng phóng túng lên theo.

Bởi vậy mới có cảm thụ giờ phút này của Cảnh Nhung, rõ ràng kinh nghiệm không đủ nhưng miệng vô cùng phóng túng.