Chương 13

Có lẽ là do đã lâu mới được ngủ trên chiếc giường êm ái như vậy, hoặc có thể vì đêm qua quá lao lực, khi tỉnh dậy, mặt trời đã sớm treo quá ngọn cây, bắt đầu thiêu đốt vạn vật, đến cả không khí cũng oi bức khó chịu, người vừa động lập tức chảy nhớp nháp đầy một thân mồ hôi.

Liễu Trà khó khăn nhấc chân, đá văng chăn ra, nằm trên giường tức giận muốn đứng dậy.

Vài phút sau cậu mới phát hiện bản thân là người duy nhất trong phòng, tiếng thở vang lên ngày càng rõ ràng giữa không gian im ắng.

Nghĩ đến đây, cậu vội quay đầu ngó trái nhìn phải, cũng không thấy ai, ngược lại là người đàn ông ngược sáng dựa bên cửa sổ lại thu hút sự chú ý của cậu, vừa thấy có người, cậu liền luống cuống rúc vội vào trong chăn.

Dưới lớp chăn là cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân của cậu, Liễu Trà ngại đỏ mặt, tay ngọc thon dài từ vén chăn vươn ra, móng nhỏ mò mẫm tìm quần áo trên giường.

Lộn xộn trốn dưới chăn mặc quần áo xong, lòng bàn chân trắng nõn non mềm chậm rãi đạp lên gạch men hơi lạnh, làm Liễu Trà không khỏi cuộn chặt ngón chân, móng chân trắng hồng sạch sẽ.

Hoắc Xuyên tâm tình rất tốt, đứng dựa vào cạnh cửa, khoanh tay nhìn bộ dạng ngây ngốc của Liễu Trà, dáng đi dường như có chút kì quái.

Cầm trong tay một cây gậy gỗ mục nát, đôi mắt ngấn nước mang theo sợ hãi cùng một chút dũng khí, run run rẩy rẩy đi đến phía trước cửa sổ, đến khi nhìn thấy tang thi tối qua bị đóng đinh trước cửa sổ, cẳng tay và cánh tay đều bị đóng đinh bằng thanh sắt, đôi đồng tử máu me đầm đìa bị một thanh thép từ sau ót xuyên qua, nó nghiêng đầu vô hồn nhìn căn phòng, một cảm giác sợ hãi và lạnh lẽo gai người xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến cậu nhịn không được lui về sau vài bước.

Đột nhiên, trong đầu chợt loé lên hai chữ "Sát nhân", làm Liễu Trà cảm thấy ớn lạnh.

Đây là con tang thi hôm qua sao? Liễu Trà bỗng nhớ tới trận giao hoan kịch liệt ngày hôm qua, xấu hổ tới mức tái nhợt mặt, cậu ném cây gậy trong tay xuống, còn chưa kịp xoay người, eo nhỏ liền bị một cánh tay cứng như sắt giam cầm, vừa định giãy giụa, trên đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm quen thuộc, "Muốn nghỉ ngơi một ngày không?"

"Oanh!" Liễu Trà cảm thấy đầu óc rối loạn thành một nùi, mặt đỏ như máu, vàng tai và cổ cũng phiếm hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu đáp: "Không cần đâu ạ."

"Ừm, vậy đi thôi." Vừa dứt lời, Liễu Trà liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Hoắc Xuyên ôm cậu, nhặt áo khoác trên giường sải bước ra khỏi phòng.

Liễu Trà cúi đầu, nhìn tấm áo nhàu nát trên người mình, đây không phải là thứ cột tay cậu ngày hôm qua sao, bẹp bẹp cái miệng nhỏ.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy xương hàm cứng rắn và yết hầu gợi cảm của Hoắc Xuyên, móng nhỏ không nhịn được sờ sờ yết hầu của bản thân.

Cậu vẫn có, chỉ là nó hơi nhỏ chút xíu thôi, rồi cậu lại gục đầu, kéo phần cổ áo tròn ra, chôn mặt vào trong.

Chỉ thấy trên vυ" nhỏ trắng trắng mềm mụp loang lổ chi chít vệt đỏ cùng dấu răng doạ người, núʍ ѵú sưng tấy, ngoan ngoãn treo phía trước, Liễu Trà run rẩy đặt tay lên, đáng thương hề hề xoa vυ" nhỏ, cách lớp quần áo nhẹ nhàng mát xa.

Hoắc Xuyên hạ mắt, thu hết mọi động tác của cậu vào trong, bàn tay to lớn đặt trên mông nộn, sắc tình ve vuốt.

Lông mi Liễu Trà run run, yên lặng buông tay.

Đợi tới khi gặp được người sống sót khác, lập tức không cần phải đi cùng Hoắc Xuyên nữa, cậu cũng không phải tiểu quan, cậu là thư sinh đứng đắn đàng hoàng đó nha, có thể cúi đầu làm người hầu kẻ hạ bên người khác đã là chuyện không dễ dàng rồi, nghĩ xong, chóp mũi cậu bắt đầu ê ẩm.

Ma ma vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó cậu có thể công thành danh toại, thi đỗ Trạng Nguyên, loại chuyện làm xấu mặt người đọc sách này cậu thật sự làm không nổi, nhớ tới ma ma khoé mắt cậu không khỏi ẩm ướt.

Túi khóc nhỏ chớp chớp mắt, hai mắt ướt dầm dề nhìn Hoắc Xuyên, "Hoắc đại ca.....Anh đừng làm mấy chuyện như vậy nữa có được không?"

"Chuyện em đang nói, là chuyện gì?" Hoắc Xuyên đánh tay lái, cười hỏi.

"Anh biết mà." Liễu Trà quật cường trừng to mắt nhìn hắn, móng nhỏ vò vò quần áo.

"Tôi không biết nha, chuyện mà em nói là không thể sờ vυ" nhỏ? Hay là không thể liếʍ? Hay là không thể bú? Hay em cảm thấy chim bự và bướm nhỏ tiếp xúc còn chưa đủ?"

Hoắc Xuyên nghiêm trang nói, tưởng như đang nói về thời tiết.

Liễu Trà không thốt ra nổi một lời, mỗi lần hắn hỏi một câu, đầu cậu lại cúi xuống thấp thêm một phần, cuối cùng trực tiếp xoay người rúc vào trên ghế.

Nhìn vành tai đỏ như máu của Liễu Trà, Hoắc Xuyên khẽ cười, tâm tình càng tốt hơn.

"Giáo chủ, đây là người được mang về hôm qua." Gã đàn ông trên chóp mũi mọc một cái nốt ruồi đen thui vẻ mặt đáng khinh chỉ vào đám người Vương Đại Toàn.

Trên ghế ngồi xa hoa tinh xảo, là một người đàn ông da đen, với cái miệng như lạp xưởng tương xứng với làn da đen tuyền, hắn ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dươиɠ ѵậŧ tuỳ tiện treo lủng lẳng giữa hai chân.

Hắn ngạo mạn giang rộng hai chân, biếng nhác nhìn xuống dưới, nói bằng thứ tiếng phổ thông không chuẩn, chỉ vào Lý Hạnh Nhi, "Đem người đàn bà kia đi tắm rửa sạch sẽ."

"Vâng!" Gã đàn ông tóc dài chóp mũi có nốt ruồi đen dùng gậy dài chọc chọc Lý Hạnh Nhi, đuổi người.

Vĩ Ca tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông có nốt ruồi đen, bàn tay to lớn siết chặt cánh tay Lý Hạnh Nhi.

Hắn kéo người về phía sau, xông lên muốn đi đường quyền, người đàn ông da đen đã rút súng, trực tiếp bắn vào đùi Vĩ Ca.

"A a a!!!" Vĩ Ca kêu thảm, ôm chân.

Lý Hạnh Nhi vừa kinh vừa sợ lùi lại, Lý Thanh Mang vội vàng chạy tới sơ cứu cho hắn, những người khác đồng loạt tránh xa hắn.

"Ha! Người anh em, đi vào nơi này, các người chính là tín đồ của giáo phái Áo Tu! Lời ta nói chính là chân lí!" Người đàn ông da đen vừa nói vừa bước xuống, ngồi xổm trước mặt Vĩ Ca.

Một mùi hôi thối bỗng xộc thẳng vào khoang mũi Lý Thanh Mang, khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn, yên lặng xê dịch chân.

Vĩ Ca chỉ vào Lý Hạnh Nhi, "Tao không cần biết giáo đồ cái gì! Người phụ nữ này là vợ của tao!!!!" Hốc mắt đỏ ngầu ác độc nhìn chằm chằm người da đen trước mặt.

"Ồ, ta hiểu rồi, im lặng chút đi, vợ của ngươi rất có tiềm lực, cô ta chỉ là đi thay bộ quần áo sạch sẽ chút thôi." Hắn như chợt hiểu ra, vỗ vỗ bả vai Vĩ Ca.

Kế đến, người da đen đứng lên, liếc mắt đánh giá đám người này một cái, lại nhìn đến Trương Kiến Quốc một thân cảnh phục, sắc mặt chợt biến, mắng một tiếng, chỉ thẳng vào anh, ra lệnh: "Ném hắn vào ngục!!"

Trương Kiến Quốc sắc mặt có chút mỏi mệt lại bị ném vào nhà lao, mà Bạch Thoại Thiên, Vĩ Ca, Lý Thanh Mang cùng gã gầy và Vương Đại Toàn lại được đưa xuống để tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo, đợi lát nữa sẽ gia nhập giáo phái, Lý Thanh Mang phụ trách chăm sóc bọn họ.

Bất chấp vết thương ở chân, Vĩ Ca vẫn nắm chặt tay Lý Hạnh Nhi, sắc mặt âm trầm.

Lý Thanh Mang nhìn thấy cảnh này đành thở dài, xem ra người này vẫn rất yêu vợ mình, cô lo lắng nhìn thoáng qua Trương Kiến Quốc đang bị áp giải.

Sau khi Hoắc Xuyên và Liễu Trà ăn cơm trưa xong, Liễu Trà lại ngủ thϊếp đi.

Một đường ngồi trên xe, ánh trăng mang theo gió mát, thổi bay cái nóng oi ả của ban ngày, Liễu Trà dựa vào cửa sổ xe, hưởng thụ từng làn gió dịu dàng.

Hoắc Xuyên nhìn bốn phía tính toán định đỗ xe, tìm một chỗ tốt ngủ một giấc, đêm qua hắn có chút mệt mỏi.

Mới vừa không chú ý một chút, lốp xe jeep đã nghiền qua một hàng đinh nhọn, tiếng thắng xe chói tai rít lên, Hoắc Xuyên cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức xuống xe, Liễu Trà còn đang mê mang cũng bị kéo xuống cùng.

Một cái ba lô căng phồng được nhét vào trong ngực cậu, cũng chính vào lúc này, từ bốn phía tối thui đột nhiên vọt ra rất nhiều tang thi, thét gào xông lên, Hoắc Xuyên xoay người nhắm súng, những con xông lên đều bị hạ gục, những con theo sau cũng lao lên. Liễu Trà ôm ba lô, tránh ở phía sau hắn, tang thi bò tới trên nóc xe, bị Hoắc Xuyên dùng báng súng đập nát, kéo theo quần áo ngã xuống đất, tung lên một đám khói bụi mù mịt.

Một cái lỗ đen từ trong lùm cây nhô ra, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đầu ngón tay bóp cò súng, Hoắc Xuyên ôm Liễu Trà xoay người, viên đạn bắn thẳng vào xe.

Là một tay bắn tỉa!!

Hoắc Xuyên nhíu mày, ném khẩu súng trong tay, rút dao găm ra, lưỡi dao sắc bén trong nháy máy dính đầy máu tang thi, đỏ đến mức muốn uống thêm một ngụm.

Tại thời điểm viên đạn tiếp theo còn chưa bay tới, Hoắc Xuyên phi dao găm hướng về phía lùm cây, dùng mũi chân móc súng cầm lại trên tay, tang thi xông đến tất cả đều bị Hoắc Xuyên không lưu tình đánh chết.

Mà tiếng người từ trên cây rơi xuống vang tới đã thu hút sự chú ý của một bộ phận tang thi, người nọ nháy mắt bị bao vây, nhưng người nọ cũng không phải kẻ ăn chay, trực tiếp thịch thịch thịch càn quét xong.