Chương 14

Liễu Trà ôm ba lô đứng cạnh Hoắc Xuyên, hữu kinh vô hiểm vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa phải trở thành thức ăn trên đĩa rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mày kiếm khí phách vô song, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, gương mặt góc cạnh sắc bén màu lúa mạch trầm tĩnh như nước, Liễu Trà nương theo phương hướng hắn nhìn, phát hiện một bóng người đứng dưới tán cây đối diện, đen kịt.

Cậu có thể mơ hồ thấy hắn cầm súng, đứng dưới gốc cây kiệt ngạo khó thuần nhìn Hoắc Xuyên, không khí có chút lắng đọng, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương xem ai sẽ là người động thủ trước.

Liễu Trà lặng lẽ nhích chân, nép sau lưng Hoắc Xuyên.

Cậu vừa di chuyển trong bóng đêm lập tức xuất hiện rất nhiều người, cả ba người đều bị bao vây trong nháy mắt!

"Tất cả cấm nhúc nhích!"

"Ném súng qua đây!" Người đàn ông sợ Hoắc Xuyên không đồng ý, giơ súng nhắm ngay trán Liễu Trà uy hϊếp.

Người nhiều, lại mang theo con gà bệnh là Liễu Trà, hắn đương nhiên sảng khoái buông súng xuống, hắn có lợi hại đến đâu cũng không thể tránh được tất cả súng đạn.

"ĐM!" Người dưới tán cây hùng hùng hổ hổ đi ra, "Đừng có đẩy ông mày, ông mày đáng giá ngàn vàng đấy!!"

Chỉ thấy một cái đầu đỏ rực rỡ lọt vào tầm mắt, trên khuôn mặt trắng nõn còn dính li ti thứ gì đen đen, nhưng vẫn không thể làm tổn hại gương mặt thanh tú của anh, vành tai đeo hồng ngọc, dưới ánh trăng sáng lấp lánh kiều diễm.

Vừa nhìn thấy Hoắc Xuyên, liền mang theo chút tán thưởng, chủ động mở miệng nói: "Ông đây tên Giang Văn Tân, anh mẹ nó tên gì?"

Hoắc Xuyên cười, phía sau còn có người tranh thủ, người này phỏng chừng cũng chỉ là một tên ngốc, uổng công hắn còn cho rằng đây là một nhân vật lợi hại nào đó.

Hắn lộ ra vẻ mặt lãnh đạm lạnh lẽo thường ngày, hơi nhướn mày khinh miệt, mang theo một cỗ khinh thường trào phúng.

Giang Văn Tân giống như chó nhỏ xù lông, dậm chân chỉ thẳng Hoắc Xuyên chửi ầm lên, "Mày mẹ nó có ý gì!! Đừng tưởng ông đây cho tí phẩm màu liền muốn mở xưởng nhuộm nhá!!!"

Liễu Trà bị giọng nói oanh tạc của anh doạ cho giật mình, người này hung dữ quá đi! Tên còn có chút kì quái.

Người đàn ông cầm đầu cau mày, xụ mặt nói: "Sủa cái gì?! Muốn ăn kẹo đồng nằm lại đây với bọn tao có phải không!"

Liễu Trà lén liếc Hoắc Xuyên một cái, "Hoắc đại ca..."

Hoắc Xuyên xoa xoa mái tóc mềm của Liễu Trà, "Không sợ."

Người đàn ông cầm đầu đúng là nhóm hôm nay đã đưa bọn Vương Đại Toàn đi, trên chóp mũi gã có nốt ruồi đen cực bắt mắt, bên trên mọc lông vừa dài vừa dày.

Thời điểm trốn trong toà nhà bọn họ liền phát hiện trong đây có hai người không tầm thường, đám tang thi phát cuồng kia chỉ giống như đồ chơi trong tay bọn họ, nếu không để mắt tới, rất có thể giây tiếp theo món đồ chơi của họ chính là gã, miễn cho trên đường chẳng may phát sinh chuyện gì, không bằng bây giờ tận dụng thời cơ lấy lòng trước, làm người an phận.

Nốt ruồi đen to châm chước vài phần, hoà ái hoà thân nói: "Hai vị đừng nóng giận, lỗi do chúng tôi lỗ mãng, chuyện là thế này, doanh trại của chúng tôi hiện tại rất cần những người có bản lĩnh như hai vị, như vậy mới có thể bảo vệ cư dân tốt hơn."

Giang Văn Tân khoang tay, nghĩ thầm bọn họ cũng là kẻ thức thời, ngoài mặt vẫn kiêu ngạo nói: "Nếu ông đây không đi thì sao?!"

"Đừng vội, hai vị ở doanh trại cũng coi như tìm được một nơi trú ẩn tốt, không cần phải lưu lạc khắp nơi nữa không phải sao."

"Trú ẩn cái chó gì!" Giang Văn Tân nhổ nước miếng, "Ông đây cóc cần cái thứ vớ vẩn đấy!"

Nốt ruồi đen cũng nổi giận, mở miệng liền vạch trần người ta: "Không cần nơi trú ẩn, vậy đi cướp xe của cường giả làm cái gì!"

Gã nhìn ra được, người này đặt cái bẫy đinh căn bản chẳng có ý tốt gì, còn không phải cũng là loại người giống hắn thôi sao, nốt ruồi đen khinh thường trong lòng.

Không nghe còn ổn, vừa nghe xong, mặt Giang Văn Tân liền đỏ lên nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy, hung hăng nói: "Mày mẹ nó mới đi cướp xe! Tao mà thèm đi cướp xe của hắn sao? Tao đang đùa giỡn với hắn, mày hiểu cái chó gì?!!" Nói xong còn hợp tình hợp lí đảo trắng mắt một cái.

Liễu Trà nghe được về nơi trú ẩn xong, tâm liền có chút động, cậu kéo kéo vạt áo Hoắc Xuyên.

"Sao vậy?"

"Hoắc đại ca, hay là chúng ta đi theo xem thử xem?" Liễu Trà chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh như chứa đựng vài ngôi sao nhỏ chờ mong nhìn hắn.

Hoắc Xuyên thờ ơ gật đầu, căn cứ vào tình hình hiện tại mà nói, hắn tạm rời không thể rời đi, con khỉ nốt ruồi đen chanh chua với bộ dạng đáng khinh này sợ là sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi.

Nhìn thấy người đàn ông gật đầu, Liễu Trà vui mừng vô cùng, vậy có nghĩ là cậu có thể thoát khỏi biển khổ rồi phải không! Vừa nghĩ tới điều này, cậu bắt đầu thấy tràn đầy hạnh phúc.

Ngay cả trên đường đi cũng phớt lờ Hoắc Xuyên, tư thái kiêu ngạo, không muốn cùng người đàn ông lắm lời.

Vẻ mặt ngạo kiều ném ba lô lại cho Hoắc Xuyên, một thân nhẹ nhàng đi theo sau nốt ruồi đen, còn mềm mềm mại mại thân thiết tán chuyện với người ta.

Làm Hoắc Xuyên bật cười, hắn còn không hiểu sao, mắt phượng sâu thẳm nhìn bóng dáng kia của cậu, ngày mai lập tức làm cậu phải cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hắn.

Giang Văn Tân lại chạy tới bên cạnh hắn, hò hò hét hét, "Anh cũng thật trâu bò nha, lần đầu tiên tôi gặp được người ngang trình với tôi kể từ khi về Trung Quốc đó."

"Anh hẳn là quân nhân ha! Dân thường và vệ sĩ thân thủ không có tốt như vậy được."

Hoắc Xuyên liếc anh một cái, lãnh đạm nói: "Sao biết được tôi không phải vệ sĩ."

"Vệ sĩ đa phần đều chỉ là người biết võ, vừa nhìn anh đã biết là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, một thân sát khí." Nói rồi Giang Văn Tân lắc lắc đầu.

"Cậu nhìn qua cũng chẳng phải người tốt, cút xa một chút." Hoắc Xuyên chán ghét đẩy nhanh tốc độ.

Giang Văn Tân sờ sờ mũi, anh xác thực cũng không phải loại người tốt đẹp gì, bằng không cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vừa rồi.

Chẳng mấy chốc cả ba người đã được đưa trở về nơi trú ẩn. Mới rạng sáng, nơi trú ẩn hoàn toàn im ắng, ngoại trừ thi thoảng sẽ có người gác đêm đi tuần, bọn họ được phân phòng nghỉ ngơi, ngày mai có thể trực tiếp đi đi gặp mặt lão đại của bọn họ.

Hoắc Xuyên bắt lẩy cổ tay đang vặn tay nắm cửa của Liễu Trà, híp mắt, mũi cao, môi dưới mím thành một đường, cả người toả ra một luồng khí nguy hiểm, "Em muốn đi đâu."

"Buông ra, Hoắc đại ca, đầu óc anh bị choáng váng rồi sao, đã muộn như vậy rồi, tôi đương nhiên phải đi ngủ rồi." Liễu Trà giãy giụa, hơi hơi thái độ.

"Em có phải quên mất điều gì rồi không?"

"Tôi quên cái gì?" Liễu Trà nghe vậy, chớp chớp mắt.

Da thịt mềm mại bị nắm đỏ bừng, cậu có chút không vui bĩu môi, liếc xéo Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên tức giận cười lớn, hơi đẩy đẩy hàm dưới ra sau, một tay chống vách tường, "Thân thể của cậu thuộc về tôi, ai cho cậu mang nó chạy loạn khắp nơi."

"Hứa suông bằng lời nói không tính, tôi không thừa nhận, anh có thể làm gì tôi nào?" Liễu Trà kiêu ngạo ngẩng mặt lên nói, hất văng tay Hoắc Xuyên ra, một bộ để xem anh có thể làm gì được tôi.

"Được, cậu đừng hối hận." Hoắc Xuyên cười khẩy liếc cậu một cái, mở cửa vào phòng.

Thấy cửa đã đóng, Liễu Trà vỗ vỗ ngực nhỏ, thở phào một hơi, lá gan cậu tích góp hai đời đều dùng hết cho lúc này rồi.

Cậu nhìn xung quanh, phát hiện một loạt phòng, đây hẳn là một cái khách sạn, vì bị cắt điện, trên vách tường có treo đuốc, Giang Văn Tân người đi cùng bọn họ cả một đường cũng đã sớm vào phòng nghỉ ngơi, nhìn cửa phòng đỏ sậm trước mặt, đẩy nhẹ một cái liền mở ra, cậu mở đèn pin, hoan hoan hỉ hỉ ném mình lên giường, đánh một giấc ngon lành.

Cách một bức tường, Hoắc Xuyên hai tay gối đầu, hồi tưởng lại dư vị ngày hôm qua, chỉ cảm thấy cậu em cứng đến khó chịu.

Thật đúng là cho hắn mặt mũi, còn chưa thấy kẻ thù đã vội vàng qua cầu rút ván, hứa suông bằng lời không tính, được, vậy liền khiến cho cậu toàn tâm toàn ý một mực bám theo hắn.

"Đừng vội, ngày mai sẽ cho mày ăn no." Hoắc Xuyên nhìn hư không, lẩm bẩm nói.