Chương 19: Cậu ta không đáng.

"Ngài rốt cuộc muốn làm gì?" Linh Lan không hiểu, người này thật giỏi. Khiến cô vừa chán ghét, lại vừa không muốn rời xa.

"Em đoán xem?" Cao Phác Cơ vuốt vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô. Thật sự khiến người ta không thể kiểm soát được muốn trêu đùa một phen.

"Em làm sao có thể đoán được suy nghĩ của ngài cơ chứ? Ngài rõ biết em không đủ thông minh cũng không đủ nhạy bén." Hắn ta là ai chứ? Sẽ để cô nhận biết tâm tư sao?

Cao Phác Cơ thấy bé con của mình tủi thân, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm tới.

"Linh Lan, đừng dính dáng tới Hàn Diệp nữa. Cậu ta không đáng." Hắn không muốn cô cùng Hàn Diệp có liên quan tới nhau. Vì thương hại cũng không thể.

"Được." Linh Lan gật đầu.

"Đợi khi anh ta bình phục liền để anh ta đi." Linh Lan giống như chịu thua nói.

"Không thể!" Cao Phác Cơ bỗng nổi giận, hắn ta nói nửa ngày mà cô vẫn không hiểu sao?

"Ngài sợ tôi sẽ ngủ với anh sao? Ngài yên tâm đi, anh ta cũng chỉ là một tên gay mà thôi... Hôm nay ngài tới đây cũng vì chuyện này phải không? Là ngài cảm thấy tiện nhân như tôi không xứng cùng đàn ông khác thân cận? Giống như ngày đó... ngài bá đạo mang tôi về, là muốn cho tôi biết cả đời này ....ưm" Lời Linh Lan chưa kịp nói xong môi liền bị chặn lại.

Cao Phác Cơ thật không ngờ cô sẽ nghĩ vậy, trong mắt cô hắn cầm thú vậy sao?

Hắn gấp gáp ép cô hôn mình, thô bạo mà ấn chặt gáy cô. Vì sao? Vì sao cô lại không tin rằng, hắn thật sự yêu cô!

Đợi tới khi thấy cô không chịu nổi nữa hắn mới buông cô ra. Nhìn cô gái vì thiểu dưỡng khí mà thở gấp, khuôn mặt ửng đỏ làm hắn trầm mê.

"Ngài muốn sao?" Linh Lan cười bất cần, đứng dậy khỏi người hắn.

Không thèm cởi đồ ra mà trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ xuống. Chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh biển liền bị ném sang một góc. Sau đó liền điên cuồng lao vào hôn lấy hắn, hai chân kẹp lấy đùi hắn. Bộ dạng muốn có bao nhiêu phóng đãng liền có bấy nhiêu, giống như giờ phút này trời có sập cô cũng chẳng sợ.

Cô biết, dưới sự dạy dỗ nhiều năm của hắn. Cô đã trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, một con điếm dâʍ đãиɠ không hơn không kém. Vào thời khắc này mà vẫn muốn?

Cô thè lưỡi liếʍ cổ hắn, sau đó lại mυ"ŧ. Tay nhỏ thuần thục cởi cà vạt hắn ra.

Hô hấp của Cao Phác Cơ cũng trở nên gấp gáp, dưới sự trêu đùa của cô cũng nổi lên phản ứng. Hắn cũng không chịu thua vén váy cô lên, tay mò mẫm ngực sữa xoa nắn. Hắn bế cô lên, đặt mông cô lên một chiếc bàn gần đó.

"Gấp gáp như vậy? Đúng là bé con dâʍ đãиɠ." Cao Phác Cơ thì thầm.

Linh Lan cảm thấy, chỉ lúc làʍ t̠ìиɦ Cao Phác Cơ mới chịu nói nhiều như vậy. Hắn giống như biến thành một người khác, một gã tồi tệ chỉ biết chiếm lấy. Hơn hết, khi ở trên giường hai người cũng khá là ăn ý đi?

Hắn cúi đầu, ngậm lấy đầṳ ѵú của cô.

Đang lúc hai người ý loạn tình mê, Linh Lan bỗng nhiên giật mình đẩy hắn ra.

"Sao vậy?" Cao Phác Cơ vốn đang cao hứng liền nhíu mày khó chịu.

Linh Lan vội kéo váy xuống che đi cơ thể, mất tự nhiên nhìn bản thân mình phản chiếu trên chiếc tường kính.

"Hôm nay không khỏe, làm ngài mất vui rồi." Cô chật vật xuống bàn. Nhìn người đàn ông bị mình trêu đùa mà bên dưới nổi lên phản ứng liền cảm thấy có một chút cao hứng.

"Bị ốm sao? Tôi đưa em tới bệnh viện." Cao Phác Cơ nghe thấy cô không khỏe lửa dục cũng bị dập mất vài phần, lo lắng nói.

"Không cần đâu... chỉ là có chút mệt. Cũng muộn rồi ngài nên về đi. Chuyện của Hàn Diệp... ngài yên tâm. Đợi khi anh ta đỡ hơn sẽ không cùng anh ta gặp lại nữa." Linh Lan đẩy Cao Phác Cơ ra.

Cao Phác Cơ nhìn cô một hồi, giống như dò xét thử xem cô có nói dối mình không.

Linh Lan cũng không sợ hãi nhìn thẳng hắn, cô cũng không có ý định giữ Hàn Diệp lại.