Chương 20

Đúng lúc này, cửa lớn liền vang tới tiếng bước chân.

"Tiểu Lan!...Cao Phác Cơ?" Hạ Khang Gia vội bước vào, lúc nãy tài xế có gọi đến kể cho anh chuyện Linh Lan cứu một gã ăn mày trên đường, vừa nghĩ anh liền biết cô không nghe lời mình.

Thật khiến người ta lo lắng.

"Anh?" Linh Lan giật mình, trốn sau người Cao Phác Cơ chỉnh lại trang phục.

"Em đang làm gì ở đây? Sao lại cùng hắn ở củng nhau?" Hạ Khang Gia tức giận chỉ vào Cao Phác Cơ nói, tên khốn này hết lần này tới lần khác tổn thương cô. Vậy mà cô lại không thể dứt khỏi hắn ta? Hai người, rốt cuộc hai người vừa làm chuyện đồϊ ҍạϊ gì? Anh đánh giá một lượt. Thấy quần áo cả hai xộc xệch, tóc của cô còn rất rối. Giống như ở đây vừa xảy ra hỗn chiến vậy.

"Anh... anh nghe em giải thích." Linh Lan tiến tới níu lại tay Hạ Khang Gia, sợ rằng anh sẽ lại giận mình nữa. Cô không ngờ Hạ Khang Gia sẽ đến đây vào lúc này. Vào lúc cô thất thố, đáng xấu hổ.

Cao Phác Cơ nhìn cảnh hai người trước mắt đầy thích thú, hắn ta chính là không ưa gì Hạ Khang Gia. Rõ ràng giữa hai người này không hề có mối quan hệ huyết thống, vậy mà Hạ Khang Gia hết lần này tới lần khác lại quan tâm Hạ Linh Lan như vậy. Thật làm người ta nghi ngờ, làm người ta nghi ngờ đây không phải tình anh em đơn thuần.

"Là anh ta tự đến đây...em không hề... không hề có liên hệ với anh ta." Linh Lan nắm chặt cánh tay của Hạ Khang Gia, có thể cô đã lừa anh nhiều lần. Nhưng lần này cô thật sự không nói dối anh...

"Tiểu Lan." Hạ Khang Gia khó chịu nhưng vẫn là không nói ra, nhìn cô gái nhỏ sợ hãi đến nỗi nước mắt đã ngập đầy khóe mắt, lòng anh lại có chút đau. Cuối cùng vẫn là không thể thốt lên câu từ tàn nhẫn nào.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi, vỗ về cô như đứa trẻ. Từ trước tới nay, anh luôn luôn cưng chiều Hạ Linh Lan.

Cao Phác Cơ mới vừa nãy còn thích thú xem kịch, giờ người lại như trên đống lửa nhìn hai người trước mắt.

Thật muốn gϊếŧ chết tên Hạ Khang Gia này!

Hắn tiến tới không nói một lời mà kéo cô ra khỏi người Hạ Khang Gia. Thật muốn đen cô nhốt lại, để không có ai chạm vào người cô. Linh Lan là của hắn.

"Ngài làm gì vậy? Buông ra... đau" Linh Lan tức giận rút tay khỏi tay hắn nhưng rút mãi mà không được. Tay hắn giống như gọng kìm, muốn bóp nát tay cô.

"Anh làm em ấy đau rồi mau bỏ ra." Hạ Khang Gia đẩy Cao Phác Cơ ra.

Hai người đàn ông cao hơn một mét tám cứ vậy đối chọi nhau, không ai nhường ai. Tới lúc hai người sắp lao tới Linh Lan liền sợ hãi chen vào giữa. Cô sợ Cao Phác Cơ sẽ làm hại anh của mình.

"Cao Phác Cơ." Linh Lan hét lớn.

"Mời ngài đi cho... chuyện hôm nay tôi đồng ý với ngài." Linh Lan kiên quyết, giống như nếu Cao Phác Cơ còn không nghe lời liền liều chết với hắn.

Cao Phác Cơ thấy cô bảo vệ Hạ Khang Gia như vậy liền cười lạnh, không nói một lời liền bỏ đi. Giống như nếu còn ở đây lâu thêm nữa sợ bản thân sẽ không kiểm soát được mà thực sự gϊếŧ người.

Nhìn thấy hắn rời đi Linh Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lưng liền thấy Hạ Khang Gia đang nhìn cô chằm chằm liền lạnh sống lưng.

"Anh... anh tới đây chắc mệt lắm. Để em đi lấy cho anh ly nước." Linh Lan như cún con lấy lòng anh trai, dắt anh ngồi xuống sopha liền ba chân bốn cẳng đi lấy nước. Chỉ sợ nếu chậm vài giây sẽ bị anh giáo huấn một trận. Vừa chạy vài bước liền thấy chiếc qυầи ɭóŧ mình vứt loạn lúc nãy bị mắc trên đầu ghế sopha bên kia liền ngại ngùng quay lại giấu đi.

"..." Hạ Khang Gia đen mặt.

Đợi khi Linh Lan rụt rè từ phòng bếp bước ra đã là gần 20 phút sau.

Lâu như vậy, chắc Hạ Khang Gia cũng bớt giận rồi?

"Anh...Uống nước đi." Cô dơ hai tay đưa nước cho anh, bộ dáng ngoan ngoãn đứng chịu phạt.

"Thật sự là anh ta tự xuất hiện ở đây, em không có gọi anh ta đến. Em thề đó." Linh Lan vội tường trình.

"Vậy lúc nãy hai người... là sao hả?" Hạ Khang Gia nhớ tới cảnh đỏ mặt lúc nãy liền kho khan.

"Em..." Linh Lan chột dạ, tuy rằng cô thật sự không gọi Cao Phác Cơ tới. Nhưng ban nãy lại không hề đẩy hắn ra, còn hùa theo hắn làm loạn.

"Tiểu Lan, nếu em quen biết người khác anh sẽ không ngăn cản nhưng Cao Phác Cơ thì không thể. Hắn ta không phải người tốt." Hắn ta còn nhiều lần tổn thương cô.

"Anh...em biết rồi mà. Lúc nãy là em nhất thời mê muội." Linh Lan có chút tủi thân nói.