Chương 17: Không nỡ đẩy ra?

Trong góc phố hai tên lưu manh chặn Hàn Diệp lại, sau đó bàn tay không sạch sẽ liền sờ soạng anh một lượt. Hàn Diệp mặt đầy ghét bỏ nhưng cũng không hề chống cự.

"Nghe nói mày là gay đúng không?" Một trong hai tên vuốt ve khuôn mặt anh bỡn cợt.

"Nhìn cũng đẹp đấy, quỳ xuống liếʍ gậy cho tao liền tha cho mày." Tên kia giữ chặt hai tay anh, mồm không ngừng phun ra những câu thô tục.

"A... nhìn xem trên tay nó là gì nè!" Một tên bỗng nhiên giật mạnh chiếc vòng trên tay của Hàn Diệp xuống.

Rõ ràng vài giây trước, người thanh niên đang có bộ dáng bất cần bỗng nhiên biến thành điên cuồng. Hàn Diệp hoàn toàn bùng nổ đấm vào bụng tên lưu manh đang cầm vòng tay của mình.

"Ai cho mày đυ.ng vào vòng của tao! Thằng khốn!" Anh giống như phát cuồng lao tới đấm mạnh vào mặt tên đó, mặc kệ tên đằng sau đang đấm đá vào người mình.

Rất nhanh cuộc hỗn chiến liền xảy ra.

10 phút sau, hai tên lưu manh sợ hãi loạng choạng bỏ đi. Mặc kệ trong góc phố Hàn Diệp một thân toàn vết thương, tay rướm đầy máu nắm chặt chiếc vòng tay.

"Xin lỗi... Tiểu Tước, vòng bẩn mất rồi." Anh như đứa trẻ khóc nấc, không ngừng dùng tay lau đi vết máu trên vòng. Nhưng càng lau lại càng bẩn.

"Tiểu Tước, xin lỗi... xin lỗi." Hàn Diệp miệng không ngừng lẩm bẩm.

Anh gắng gượng ngồi dậy, mặc kệ vết thương trên người mà lao ra đường lớn. Đầu óc choáng váng nhìn không rõ, sau đó hết lần này tới lần khác ngã xuống, anh vẫn kiên định đứng dậy tiến về phía trước mặc dù không hề có mục tiêu xác định.

Trên phố, có rất nhiều chú ý tới anh. Nhưng lại không có ai chịu dừng lại giúp anh.

Con người chính là tàn nhẫn như vậy, tất cả mọi người chính là như vậy... Không! Riêng Tiểu Tước sẽ không như vậy. Tiểu Tước là một thiên sứ, khác đám người ác ma này. Nhưng thiên sứ của anh đã không còn nữa.

Hàn Diệp cuối cùng cũng không còn sức lực nữa, người dựa vào một góc tường.

Thật mệt mỏi... như vậy cũng tốt nhỉ? Anh có thể đi tìm thiên thần của mình rồi.

Anh dơ tay về phía trước, không xác định chạm vào khoảng không. Khuôn mặt cuối cùng cũng hiện lên nụ cười hiếm có.

"Tiểu Tước, mình đi tìm cậu đây..." Cậu nở nụ cười thật tươi.

"Này! Tên ăn mày... anh sao vậy?"

"Này... đừng có chết."

Gì vậy? Là ai đang gọi mình? Hàn Diệp giật giật khóe mắt. Ánh sáng chói lọi hiến anh khó chịu không thôi. Chỉ thấy trước mặt không phải Tiểu Tước, mà là cô gái rắc rối anh đã gặp ba lần trước đó.

"Anh sao vậy?" Linh Lan lo lắng nhìn Hàn Diệp.

Lúc nãy vì quá chán nản nên cô đã nói tài xế đưa mình ra ngoài, đang đi trên đường liền thấy bóng dáng quen thuộc. Vừa liếc qua liền biết là Hàn Diệp, cô vốn muốn không quan tâm anh. Dù sao người này sống hay chết cũng chẳng liên quan đến mình. Hơn nữa, giúp tên ăn mày này chính là đối đầu với Mạc cẩn Nam. Cô không dám... Nhưng tới khi thấy người này gục đầu bất tỉnh bỗng cô thấy lòng rất khó chịu, rất đau đớn. Thật giống cảm giác khi Hạ Khang Gia mất tích năm đó... nhưng Hạ Khang Gia là anh của cô, còn tên ăn mày là ai? Cô cũng chỉ mới gặp anh hai lần mà thôi.(Linh Lan không nhớ lần gặp khi say rượu.)

Cô cố gắng nhắm mắt, thuyết phục bản thân rằng tên ăn mày là chẳng là cái thá gì. Nhưng khi xe chạy cách xa một đoạn lòng cô lại càng sốt ruột. Cuối cùng, cô như mất lí trí mà kêu tài xế dừng xe.

Linh Lan nhìn người Hàn Diệp dính đầy máu liền cuống lên, không ngờ anh bị thương nặng như vậy.

"Hàn Diệp!" Cô vỗ nhẹ vào mặt anh. Hai mắt có chút đỏ.

Tách!

Linh Lan bất ngờ nhìn giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi xuống. Tại sao? Tại sao người này bị thương lại khiến cô khó chịu như vậy?

"Tiểu thư, để tôi đưa anh ta đến bệnh viện." Người lái xe nhìn tiểu thư quan tâm tới tên ăn mày như vậy liền tiến lên.

"Được." Linh Lan cùng người tài xế chật vật đỡ Hàn Diệp vào trong xe. Cô cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau cạnh anh.

"Mau đến bệnh viện C." Linh Lan biết vào lúc này cũng chỉ có bệnh viện của Bạch Lộc Nguyên dám chứa chấp người này.

"Không...không muốn tới bệnh viện." Hàn Diệp như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức trong lúc mơ hồ nói.

"Vết thương của anh khá nặng, cần tới bệnh viện xử lý." Linh Lan cảm giác như có tảng đá trong lòng , nặng nề nói.

"Không... không đi." Hàn Diệp giãy giụa, tay quơ loạn muốn mở xe nhảy xuống. Có lẽ vì gấp gáp nên tài xế quên khóa cửa lại. Hàn Diệp bấm vào nút mở cửa, cửa ô tô liền mở ra.

"Mau khóa cửa lại." Linh Lan sợ hãi hét lớn, hốt hoảng kéo Hàn Diệp muốn tẩu thoát lại. Nhưng vì quán tính quá mạnh mà khiến Hàn Diệp lao vào lòng mình. Nếu là tên ăn mày dơ bẩn khác , không! nếu là một người khác. Có lẽ cô đã chán ghét mà đá ra, nhưng mà vì sao người này cô lại không nỡ đẩy ra?

Nghĩ tới hành động nguy hiểm vừa rồi, tim cô muốn bay khỏi l*иg ngực. Người này là muốn chết?

"Đừng tới bệnh viện... đừng tới, cầu xin cô." Hàn Diệp như đứa trẻ thống khổ.

"Được! không tới bệnh viện."