Chương 16

"Này Tiểu Lan, em sao vậy?" Hạ Khang Gia thấy khuôn mặt Linh Lan trắng bệch vội hỏi. Không ngờ Linh Lan nghe xong lại bị dọa sợ như vậy.

"Anh... sao giờ. Hắn ta sẽ gϊếŧ chết em mất." Vào lúc này, cô chỉ muốn trốn đi thật kĩ mà thôi.

"Không sao, anh sẽ bảo vệ em." Hạ Khang Gia ôm lấy cô an ủi. Nếu biết cô sẽ sợ hãi như vậy anh chắc chắn sẽ không nói ra. Anh sẽ không để ai làm hại cô nữa, nếu không phải năm đó anh mới tới Hạ gia chưa lâu. Vừa không có quyền lực lại vừa bị ba mình khống chế, thì đã không khiến cô chịu thiệt như vậy.

Thật ra, ông Hạ thời trẻ có thói trăng hoa, mẹ anh cũng chỉ là nạn nhân của ông ta. Sau khi lợi dụng mẹ xong ông ta liền bỏ rơi mẹ, ông không biết rằng bà đã mang thai. Bà cũng vì hận ông mà giấu đi chuyện này . Trong một đêm liền rời đi, tới một làng nhỏ gần biển sinh sống. Năm anh 14 tuổi, bà chịu uất ức nhiều năm rồi sinh bệnh mà mất. Đến lúc đó anh mới biết mình có ba. Nhưng anh cũng giống mẹ, hận ông ấy. Quyết rằng cả đời này sẽ không nhận ông ta.

Ở làng biển, anh lủi thủi cô độc gần 10 năm. Cho tới một năm nọ, anh gặp một cô gái bị sóng biển cuốn dạt tới. Người đó không ai khác là Linh Lan. Trên người cô toàn là vết thương, lớn có nhỏ có. Anh cảm giác như, ông trời vì thương sót mà cử người tới để bầu bạn với anh. Sau khi Linh Lan tỉnh lại, cô đã bị mất trí nhớ hoàn toàn. Khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh cảnh giác. Phải mất 6 tháng để tập luyện, Linh Lan mới có thể như người bình thường sinh hoạt.

Rõ ràng, hai người sẽ có một cuộc sống an nhàn không lo nghĩ suốt đời như vậy. Nhưng Hạ Quang Hải lại xuất hiện, cũng không biết ông ta lấy thông tin ở đâu mà lại biết được sự tồn tại của anh.

Là ông ta cho người đánh ngất anh, rồi mang anh đi... Là ông ta đã phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.

"Hai người đang ở đây sao?" Đằng sau bỗng vang lên tiếng nói. Hạ Khang Gia quay đầu lại liền phát hiện là Bạch Lộc Nguyên.

Bạch Lộc Nguyên đi tới, khuôn mặt có chút sượng cứng. Không hiểu sao khi nãy, cô cảm thấy bầu không khí có chút bất thường giữa hai người này.

"Em tìm hai người nãy giờ. Hóa ra là ở đây nói chuyện sao?" Bạch Lộc Nguyên đi tới ,khuôn mặt rạng rỡ ôm lấy cánh tay của Hạ Khang Gia.

"Anh đi tìm Tiểu Lan. Sao vậy mới đi một chút liền nhớ anh à?" Hạ Khang gia cười sủng nịnh vuốt vuốt sống mũi cao của Bạch Lộc Nguyên.

Nếu là trước đây, có lẽ Linh Lan sẽ tức giận mà đẩy cô ấy ra. Anh trai là của cô... cô sẽ không chia sẻ cho ai khác. Nghĩ lại ngày trước cô cũng thật ích kỷ đi. Lại còn mặt dày suýt phá đi nhân duyên tốt của Hạ Khang Gia.

"Trời lạnh quá! Chúng ta mau vào đi." Bạch Lộc Nguyên bình thường đều rất chững trạc nhưng trước mặt Hạ Khang Gia lại thể hiện không khác gì đứa trẻ cả. Cô cũng muốn được Hạ Khang Gia bao bọc, yêu thương.

Linh Lan sau đó liền bị dọa sợ mà không dám trở lại biệt thự kia nữa, mấy ngày đều trốn ở Hạ gia không dám ra ngoài. Dù sao trước kia cô cũng như vậy, giờ chỉ là đổi điểm ở từ chỗ Cao Phác Cơ qua chỗ Hạ gia mà thôi.

Hạ gia tuy không chỉ có một mình Hạ Khang Gia, nhưng cô rất ít khi gặp ông Hạ. Bởi vì ông ta sống ở dãy biệt thự phía đông. Như vậy cũng tốt, cô cũng chẳng thích Hạ lão gia này lắm. Trước kia khi mới đến đây, ông ta luôn làm khó cô. Ông ta luôn cảm thấy Hạ Khang Gia là thích cô, điều này là không thể. Con trai ông là nên kết hôn với một người phụ nữ có gia thế tương xứng với Hạ gia, chứ không phải là một đứa con gái không rõ lai lịch lại không hề thông minh như cô. Nhưng điều ông ta không biết, đó là từ đầu tới cuối Khang Gia chỉ coi cô là em gái mà thôi.

Linh Lan chán nản vứt điện thoại sang một bên. Hạ Khang Gia ngày nào cũng đi làm, đến tối khuya mới chịu về nhà. Thật giống Cao Phác Cơ, nhưng khác một chỗ. Đó là mỗi tối khi trở về, cô cùng với Cao Phác Cơ đều làm chuyện nóng bỏng kia. Làm tới nỗi bản thân phát nghiện. Tuy là thế, nhưng thể lực của cô rất kém sẽ không cùng hắn chơi đến cùng được.

Linh Lan mò mẫm tay xuống nơi nữ tính, nhưng nhanh chóng rụt lại.

Bản thân đang mang thai liệu làm như vậy có sao không? Cô có chút khổ sở. Dù sao đứa bé này cũng là một quả bom chậm, cô còn chưa nghĩ được khi Cao Phác Cơ biết mình mang thai sẽ như thế nào.

Thực lòng ban đầu cô chính là muốn bỏ nó đi, nếu không phải bị Bạch Lộc Nguyên hù dọa thực sự là đã bỏ nó đi.

Có lẽ cô là một người mẹ tồi đi? Đến con mình còn muốn ra tay?

Nghĩ lại cô liền bị dọa sợ, cũng không biết lúc đó bản thân đang nghĩ gì.

Linh Lan ngồi dậy, tiến lại phía cửa sổ. Tại lúc này chỉ có Bạch Lộc Nguyên cùng cô biết đến sự tồn tại của đứa bé. Nhưng chỉ đợi vài tháng nữa thôi, bụng cô lớn dần thì điều này sẽ không còn là bí mật nữa...